Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Bị nắm thóp
Dường như biết trong đầu của Phương nghĩ gì, Vân nở một nụ cười ấm áp và nói:
Lời của nàng vừa dứt, trong lòng của Huy nói thầm:
- Cậu nghĩ tui ngu?
Nghe tông giọng của Vân như ra lệnh cho mình, hai mắt của Huy lộ vẻ khó chịu.
- Ừ!
- Xin lỗi Phương! Vì cứu lấy cái mạng quèn này, nên mình phải kéo nhỏ Bách Hợp kia vào nhóm. Cậu ráng chịu ủy khuất nhé.
- Vân nói xem, ân này trả như thế nào?
Đoán trước Huy sẽ trả lời như vậy, Vân cười mỉm, hơ hơ cái điện ra trước mặt của hắn và nói:
Nghe những lời này, Huy ngã người ra ghế. Trong lòng thì ngẫm nghĩ lại đoạn đối thoại vừa rồi:
Thanh âm “khàn khàn” đầy nam tính ấy lại vang lên bên tai của hắn:
Nghe câu trả lời này, ngón tay của Vân liên tục gõ vào bàn khiến nó kêu lên “cộp cộp”.
Biết rằng chuyện này không thế giải quyết trong một sớm một chiều, hắn đành thở một hơi dài và đứng dậy đi về.
Vừa nghe lời này của nàng, vẻ mặt đang cười cợt của hắn thoáng cứng đờ lại.
Lời của hắn vừa dứt, khóe môi tím nhạt của nàng khẽ cong lên, đáp:
- Hừ! Não của mình bị úng nước thì mới nghĩ kẻ này muốn làm bạn thật sự.
Hai mắt phượng sắc lạnh như dao kéo ấy khẽ nhướng lên khi nghe hắn nói vậy.
Thanh âm của Vân liền chen ngang lời của hắn:
Lập tức, bờ vai của hắn lại bị một cánh tay choàng qua.
Thấy thế, nàng bĩu môi, lắc đầu tỏ vẻ "thua" không biết nói thế nào.
Chưa tới một giây sau, khuôn mặt của Huy vốn bình thường lập tức chuyển thành khô khốc và tím tái.
- Ân đền oán trả. Chẳng lẽ bao nhiêu đây chưa đủ để đổi lấy tình bạn giữa ba chúng ta?
Tuy nhiên khi thấy cách mà nàng đối xử với hắn trong hôm nay, con tim bé nhỏ này dường như bị vô số mũi tên băng đâm xuyên qua.
Thở dài, hắn biết bản thân đã gặp phải thứ dữ thật sự rồi.
Quay sang nhìn Vân đang bình tĩnh hớp nước, Phương cau mày nghĩ thầm:
- Tui chỉ muốn làm bạn với hai người, được chứ?
- Ra căn tin, tui với cậu nói chuyện.
Khi Vân đưa tấm ảnh này ra, bầu không khí xung quanh hai người thoáng lặng im.
Hớp một ngụm nước, khóe môi tím nhạt của Vân cong lên:
- Bị người ta nắm thóp rồi chứ giề?
Dùng ánh mắt cầu xin nhìn Phương, nhưng đáp lại hắn lại là một cú “cắt và sắt” ngọt lịm.
Trừ phi, cô nàng này tương kế tựu kế. Nhưng nếu vậy, những đặc điểm trên đã bán đứng nàng.
Ngay khi bước chân của Huy chạm tới vạch cửa, giọng nói khàn khàn của Vân vang lên:
-Á đau đau…Huy xin lỗi..đau…xin lỗi mà..
- Xin lỗi! Nhưng nhờ cậu, mà giờ đây, Thảo còn không thèm nhìn mặt của tui.
- Khí chất: Cửa trên.
- Không sao cả. Cậu có thế thử. Biết đâu lời của tui là xạo.
…
- Không phải hồi sáng, Huy đẩy thuyển giúp Vân sao?
- Dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống mình đâu rồi? Sao giờ lại tỏ vẻ thanh cao và nhã nhặn thế kia?
Huy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Vline sắc sảo và mang đậm nét c·hết chóc tinh binh ấy, nói:
- Bằng chứng thép: Vũ Thành Long.
- Phương ơi, nếu cậu không đồng ý, thì cái mạng của tui cũng xong luôn á.
Không quan tâm đến cái nhìn của hắn, Phương nhìn Vân và bình tĩnh nói:
Vừa dứt lời, cái hông của hắn nhanh chóng cảm nhận được một bàn tay bé nhỏ luồng qua.
- Giề đây Huy?
Ngước nhìn sang phải, hắn thấy cool girl vẫn giữ nguyên tư thế xoay người nhìn về bức tường.
Từ trong suy nghĩ đi ra, hắn lắc lắc cái đầu và nói:
- Tông giọng: Chắc chắn.
Điều này làm cho những đứa xung quanh cảm nhận được nó đều phải run sợ và tỏ vẻ ngán ngẩm.
Lời của hắn vừa dứt, thanh âm của nàng ta liền vang lên:
Thở một hơi dài, Huy cúi người vào tai của Phương và bắt đầu thì thầm to nhỏ:
Phì cười trước lời nói này của nàng, hắn đáp:
Nghe thấy thế, khuôn mặt của Vân lộ vẻ thất vọng. Thở dài một cái, nàng bình tĩnh nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kết thúc buổi học căng thẳng và mệt mỏi, Huy bỏ sách vở vào trong cặp với một thể trạng không thế nào rã rời hơn.
- Vì sao tui phải nói cho cậu biết?
Không cần hỏi lại Thảo. Bởi vì, điều này hoàn toàn vô nghĩa.
Tới căn tin!
- Để tui giới thiệu. Đây là Vân, học cùng lớp tui. Bạn ấy muốn tham gia vào nhóm của tụi mình.
Vân biết Huy có thể hỏi lại cool girl, nên chắc chắn nàng ấy không dám đưa ra một cái tên giả.
À ừ thì mọi ngày, nàng cũng không thèm quan tâm đến hắn là mấy. Và hắn cũng đã quen với điều đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Em gái hồi sáng tên gì? Có quan hệ gì với cậu?
Do đó, hắn không nóng không lạnh đáp:
Nghe thế, Huy muốn nói nhưng chợt nhớ lại biểu cảm của Phương lúc sáng.
Dứt lời, Vân đứng lên nhìn vẻ mặt đang đờ ra kia, sau đó không một chút do dự rời đi.
Chứng kiến việc này, ánh mắt của mấy đứa xung quanh lộ vẻ hiếu kỳ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng lúc này đã hơn 11 giờ và buổi chiều lại có lịch học, họ đành phải cắt đi nỗi tò mò và nhanh chóng trở về nhà để nạp năng lượng.
- Hoặc, bố của nhỏ là người nhận. Cậu đoán xem, ông trùm này sẽ có phản ứng như thế nào nè? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Ồ! Cậu biết rõ thân phận của Thảo ghê nhỉ?
- Sắc mặt: Hờ hững, hiển nhiên.
- Nhịp hít thở: Không nặng, không dồn dập.
- Đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây.
9 giờ sáng hôm sau!
Sau đó, nàng lia sang hắn, nheo hai mắt lại và nói:
- Có chuyện gì, Vân cứ nói đi?
Hắn hất cái tay của Vân ra khỏi người và nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy nàng nhìn, hắn cười mỉm, chìa tay về phía Vân, đáp:
Cái đầu của Huy gật như gà mổ thóc khi nghe nàng nói vậy.
- Xin lỗi cậu! Nhưng hiện tại, tui chưa muốn ai khác gia nhập vào nhóm này.
Tại căn tin, hai mắt tiên cá long lanh của Phương chớp chớp khi thấy khuôn mặt Vline sắc nét ấy đang ngồi đối diện với mình.
- Xin lỗi! Nhưng mình tôn trọng quyết định của cậu ấy.
Hít sâu một hơi dài để lấy bình tĩnh, hắn thu lại nét cười đùa. Nhìn Vân bằng vẻ mặt nghiêm túc, nói:
Nghe vậy, Phương nhìn hắn bằng nửa con mắt, nói:
- Ân đền oán trả? Cậu đang chọc cười tui đấy à?
- À mà, bố của Thảo tên là Vũ Thành Long nhé.
Cái đầu của Huy khẽ lắc khi nghe nàng ta nói vậy. Nở một nụ cười vô thưởng vô phạt, hắn đáp:
Đột nhiên, Huy ôm lấy bụng của mình và bật cười, nói:
- Xin lỗi cậu vì chuyện hôm qua nhé.
- Ánh mắt: Bình tĩnh, không một chút lo lắng sợ hãi.
- Hành vi cử chỉ: Dứt khoát.
- Vũ Thị Thảo, con gái của ông trùm m·afia khét tiếng xứ Sài Thành.
Sau một vài giây suy nghĩ, nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt đen thui của tên này, nói:
Tuy rằng Huy đã xin lỗi và chữa lành cho Thảo suốt cả một buổi, nhưng dường như cô nàng này vẫn còn giận hắn nhiều lắm.
- Huy đoán xem? Nếu bức ảnh này được gửi tới cho các vệ tinh đang đeo bám nhỏ, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Nghe vậy, Vân hừ lạnh một cái và chầm chậm đi theo Huy.
...
Tất nhiên, vẫn có cao thủ giả dạng được tất cả yếu tố trên. Nhưng ít nhất, hắn chưa gặp ai đạt tới trình độ như vậy. (Huy đã từng gặp rồi đó..Kaka.. main cũng không ngờ tới đâu).
Chương 47: Bị nắm thóp
Hít một ngụm khí lạnh, Huy dùng tay xoa xoa lấy hai vầng thái dương của mình.
- Tui biết cậu không tin.
Từ trên người của nàng, hàn khí liên tục tỏa ra tứ phương tám hướng.
- Mà cũng phải trách cậu cơ, ai lại xinh đẹp như nàng tiên ý, làm tui mới gặp lần đầu cũng phải điêu đứng a.
Nghe lời này, Vân chỉ mỉm cười và dùng chân mình hất hất vào chân của Huy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.