Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Chương 12

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Chương 12


“Đúng vậy, cảm giác tâm trạng không ổn lắm, không phải cậu ấy yếu đuối nên có lý.”

Bạch Tử vung tay ra, ra hiệu cho cô ta tìm: “Tìm đi!”

Cô ta quả thật có thể nói dối mà không chớp mắt, giúp đỡ bệnh nhân ung thư máu?

“Ăn cắp đồ?”

“……”

“Cô chắc chắn bức ảnh này là của cô không?”

Nói xong, Trầm Thanh Thanh đưa tay định giật lấy áo Bạch Tử để tìm bức ảnh.

Nghĩ đến đây, Trầm Thanh Thanh nghiến răng: “Được rồi! em đồng ý với chị, nếu không tìm thấy, em sẽ đăng bài xin lỗi chị trên diễn đàn.”

Những người nghi ngờ cô trước đó lúc này đều im lặng.

Dứt lời, Bạch Tử xoay người bước vào đại sảnh.

Bạch Tử không nhịn được nữa, giơ tay đẩy cô ta ra: “Cô có vấn đề à? Không uống thuốc mà ra ngoài cắn người lung tung vậy?”

Bạch Tử lạnh lùng nhìn Trầm Thanh Thanh , nếu không phải cô đã chuẩn bị từ trước, có lẽ sẽ không thể ngăn nổi Trầm Thanh Thanh lăn lộn ăn vạ rồi.

Chương 12: Chương 12

Tại sao vậy! Cái con khốn này sao lại kiêu ngạo như vậy chứ!

Trầm Thanh Thanh vội vàng đáp:“Làm sao có thể không phải của em chứ! Bức ảnh này chính là của em!”

Chỉ thấy, bức ảnh này vốn không phải là cô bé tóc ngắn cắt mái mà chính là ảnh của Bạch Tử!

“Làm quá? Thế ra cô còn biết là mình làm quá à?”

Bạch Tử thật sự muốn vỗ tay khen ngợi Trầm Thanh Thanh .

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Dù sao thì vu khống cũng không tốn kém gì, chỉ cần mở miệng là xong.

“Chị phối hợp với em đi, em muốn kiểm tra bên trong quần áo!”

Trầm Thanh Thanh hạ ánh mắt xuống, cô ta đã chắc chắn rằng bức ảnh nhất định phải có trong người Bạch Tử, không thể không có. Trước đó, cô ta đã tận mắt thấy Bạch Tử nhặt được bức ảnh.

Ha ha, Trầm Thanh Thanh lại có thể nói chính xác đến vậy về cô bé trong bức ảnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không được, trước đó cô phải xin lỗi tôi trước, nếu không tìm thấy gì, tôi sẽ yêu cầu cô đăng lên diễn đàn của trường công khai xin lỗi tôi!”

Trầm Thanh Thanh lập tức duỗi tay bắt đầu lục lọi trên người Bạch Tử, nhưng cô ta tìm qua tìm lại rất lâu, vẫn không thấy bất kì bức ảnh nào.

Trong lòng càng tức giận hơn!

Tuy nhiên, lúc này, để có được bức ảnh, Trầm Thanh Thanh quyết tâm đánh cược.

“……”

“……”

“Ở đây còn có người chân tay bẩn thỉu sao? Cũng táo bạo thật, có nhiều người như vậy mà dám ăn cắp?”

“Đúng vậy, trong bức ảnh là một cô bé có tóc ngắn cắt mái, mặt tròn trịa, không phải là em nhưng đó là một bức ảnh rất quan trọng với em, xin chị trả lại cho em đi!”

“Xin hỏi, cầm ảnh của mình có tính là ăn cắp không?” Bạch Tử nhìn đám đông và đặt câu hỏi.

Điều này chứng minh rằng, trong kiếp trước, cô ta cố tình cướp bức ảnh này từ tay Bạch Tử.

“Nếu có thể ăn cắp ở đây, chắc chắn là một kẻ trộm cắp quen tay rồi, lại là tân sinh viên nữa, phải phạt thật nghiêm khắc mới được.”

Trầm Thanh Thanh là người rất coi trọng thể diện.

Trầm Thanh Thanh nghe thấy mọi người bắt đầu quay lưng, sắc mặt có chút thay đổi.

“Tìm thấy chưa?”

Trầm Thanh Thanh lúc này thì mặt đầy nghi ngờ: “Không thể nào! Lúc nãy em thấy chị cầm bức ảnh trong tay, chị giấu ở đâu rồi? Mau lấy ra đây!”

“Cô còn thấy chưa đủ phối hợp sao!”

“Nếu bức ảnh này không phải của cô, cô định làm sao? Nói tôi ăn cắp à? Tôi có thể kiện cô vì tội vu khống đấy!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cô không tìm thấy!”

“Quá đáng rồi đấy, thật không hiểu bức ảnh có gì quan trọng mà phải ăn cắp, huống chi người ta đã chứng minh bức ảnh này là của mình rồi, cậu ấy không bị bệnh chứ, bị hoang tưởng à?”

Nếu không phải vì không biết chính xác vị trí bức ảnh, cô ta tuyệt đối sẽ không để cho cô này có cơ hội hiếm hoi như vậy!

“À ra vậy, không ngờ cậu cũng là người tốt, vậy bức ảnh này thật sự phải tìm bằng được.”

Mọi người bàn tán xôn xao.

Đây là cơ hội để kết bạn với đạo diễn Lưu, cũng là bước khởi đầu quan trọng để cô ta tiến vào giới giải trí. Cô ta tuyệt đối không thể để Bạch Tử cướp đi cơ hội này.

“Mọi người xem cho rõ đi, đây là ai trong bức ảnh này!”

“Quả thật, bức ảnh này rất có giá trị sưu tầm, lại còn là ảnh của cô bé bị bệnh ung thư máu, thật là tội nghiệp.”

“Không phải chứ, chỉ là một bức ảnh thôi mà, nhìn cậu ấy sắp khóc rồi kìa, nhanh trả lại cho cậu ấy đi.”

“……”

Xung quanh, mọi người bắt đầu chỉ trỏ vào Trầm Thanh Thanh , mặt cô ta đỏ bừng vì tức giận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Việc phải xin lỗi Bạch Tử trước mặt mọi người quả thực là một đòn chí mạng đối với cô ta!

Nói gì đến bức ảnh đó, ngay cả bóng dáng của nó cũng không thấy đâu.

Lúc này, hành động của Trầm Thanh Thanh đã khiến những người xung quanh cảm thấy không hài lòng.

“Cô muốn tìm thì cứ tìm, nhưng nếu không tìm thấy thì sao?”

“Cô bạn này ăn mặc cũng khá ổn, không giống kẻ trộm lắm, chắc là có hiểu lầm gì đó chăng?”

Nghe xong lý do của Trầm Thanh Thanh , mọi người quả nhiên lại bắt đầu lên tiếng bảo vệ cô ta.

Cô ta cố gắng tỏ ra đáng thương, mím môi:“Không phải đâu, là vì bức ảnh này đối với mình vô cùng quan trọng, mình phải tìm được. Đây là bức ảnh của một bệnh nhân ung thư m.á.u mà mình đã giúp đỡ, cô ấy gửi cho mình để làm kỷ niệm, mình không muốn phụ lòng tốt của cô ấy, vì vậy mình nhất định phải tìm được bức ảnh này.”

Bạch Tử cười gượng, nhìn thẳng vào đám đông, từng chữ từng câu nói: “Nếu bức ảnh này không phải của cô, tôi yêu cầu cô xin lỗi tôi trước mọi người! Và thừa nhận là cô đã vu khống tôi.”

Không biết đạo diễn Lưu có biết Trầm Thanh Thanh đang làm trò này với cô con gái yêu quý của ông không, liệu ông có tức giận đến c.h.ế.t không?

Xem ra Trầm Thanh Thanh để có được bức ảnh này, không tiếc phải xé rách mặt Bạch Tử ngay lúc này, trước đó còn giả vờ gọi chị ngọt ngào lắm cơ.

“Đăng lên diễn đàn của trường? Đăng bài xin lỗi? Chị làm quá rồi đấy.”

Dù sao, kiểu hành động không lí lẽ mà đã lao vào túm lấy người khác này, trong đám đông toàn là những người trẻ tuổi, ai mà thích bị s* s**ng vô lý như vậy?

“Ái chà, hiểu lầm gì chứ, giờ cái loại ăn trộm này đều thế cả, đừng nhìn cô ta xinh đẹp, mà có thể nghĩ cô ta không phải kẻ trộm!”

“Sao vậy, tình huống gì đây?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe lý do quá ngớ ngẩn này,

“Em sẽ xin lỗi chị!”

Bạch Tử nở nụ cười, mở tay ra, để mọi người thấy rõ bức ảnh.

“Nếu là mình, mình cũng muốn tìm lại cho rõ ràng.”

Đám đông không biết bức ảnh này quan trọng thế nào, nhưng nhìn thấy vẻ mặt như sắp khóc của Trầm Thanh Thanh , họ vẫn quyết định tin vào cô ta.

“Được rồi! Mọi người cũng nghe thấy rồi đấy, tôi tin là cô không dám nuốt lời.”

Có người lại gần xem:“Đây chẳng phải là cậu sao? Chứ không phải cô bé mà cậu ấy nói sao?!”

“Loại người gì vậy, sống không nổi nữa à? Một bức ảnh cũng phải ăn cắp, đúng là không có ai bằng.”

“Những người ở đây đã chứng kiến toàn bộ quá trình và có thể làm chứng, Trầm Thanh Thanh , ngày mai tôi phải thấy bài xin lỗi cô đăng trên diễn đàn trường, nếu không, tôi sẽ khiến cô không thể sống nổi trong trường này!”

Quả nhiên, bức ảnh này là thẻ thông hành của cô ta.

Bạch Tử không quan tâm đến những lời bàn tán của đám đông, cô nói với Trầm Thanh Thanh —

Bạch Tử toát ra một khí thế lạnh lẽo, Trầm Thanh Thanh cảm thấy lưng mình lạnh buốt, dường như có sát khí thoáng qua, cô ta bất giác cảm thấy sợ hãi.

“Được! em đồng ý với chị! Bức ảnh này chắc chắn là của em.”

“Đúng vậy, đây chẳng phải là cậu ấy sao? Nhìn cậu ấy giống y như trong ảnh mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trầm Thanh Thanh chỉ tay vào Bạch Tử, bắt đầu lên án về đạo đức.

“Chị bảo không có à? Vậy để em tìm giúp chị xem!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Chương 12