Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
Thanh Đinh Chi Âm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48: Chương 48
Đợi họ về nhà họ Khương, Diệp Cầm vui mừng chạy ra ngoài đón, tâm trạng vô cùng tốt.
Đầu tiên Dương Hiểu Hồng nhìn ngó xung quanh một lúc, sau đó thì thầm vào tai cô: "Hình như là dẫn mối, anh ta để mấy góa phụ làm chuyện kia kia, kiếm được tiền trà bánh từ trung gian, đúng là tởm c.h.ế.t người ta rồi!"
Có người giơ tay hỏi: "Cô ơi, nếu có ngày trời trở tuyết thì sao ạ? Bọn em liên lạc cho cô như thế nào?"
Tô Diên nghe xong thổn thức không thôi.
"Trương Lương và cô ta chia tay, cũng bị ảnh hưởng chút ít. Cậu ta chủ động được điều khỏi Đông Bắc, có lẽ sau Tết sẽ đi."
Sau khi biết được mọi chuyện, chút bực bội trong lòng Tô Diên cũng tống được ra ngoài. Đồng thời lại rất tò mò tại sao Phương Đức Thắng lại nói rõ ràng ra như vậy?
"Nếu là cậu ta thì em cảm ơn giúp anh nhé." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Diên không ngờ chuyện sẽ thành ra thế này, cô vô thức nhìn Khương Tùng đang đứng cách đó không xa, chỉ thấy người đàn ông đứng đừ ra đó, sắc mặt phức tạp.
Tô Diên hơi sửng sốt, không chắc chắn lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà ta nghĩ một lát, làm bộ thản nhiên nói: "Phải rồi, mẹ có chuyện muốn nói với con. Mẹ với cha con bàn với nhau, đợi sau khi ăn Tết sẽ triệu con về quê lại. Hình như sức khoẻ của Diệp Khiết không có gì to tát lắm, để một mình con ở bên đó chịu khổ, cha mẹ cũng không yên tâm."
Theo lý mà nói chuyện này không liên quan đến việc dẫn mối.
Mọi người không đời nào ngờ rằng anh em nhà họ Phương lại có thể xấu xa và ác độc như vậy! Vì mục đích của bản thân mà chuyện gì cũng dám làm!
Phó Mặc Bạch trả lời: "Em còn nhớ góa phụ truyền tai tiếng với gã năm đó không? Cô ta cũng bị bắt chung với án kiện này, vì đoái công chuộc tội nên cô ta khai ra. Lúc sau công an lại lừa gạt Phương Đức Thắng, gã sợ tới mức nói hết toàn bộ."
Ở thời đại thông tin không phát triển, mọi người ở những nơi khác nhau sẽ rất khó liên lạc. Tô Diên suy nghĩ một lúc, quyết định chia nhóm dựa theo khu vực, chọn ra một tổ trưởng trong mỗi khu.
"Nếu có chuyện gì các em có thể báo cho tổ trưởng trước, lại để tổ trưởng báo cho cô biết. Còn nữa, nếu thời tiết tuyết rơi dày thì thông thường chúng ta sẽ hủy bỏ kế hoạch, so với vừa học vừa làm, an toàn của mọi người là quan trọng nhất."
Cuối cùng cô phân phát số tiền kiếm được trong mấy ngày gần đây theo tỷ lệ lao động, cũng dặn dò mọi người phải sử dụng hợp lý.
"Cũng không hẳn, gã ta phạm tội là thật, điều này không ai đổ oan gã ta."
Đối với chuyện có tham gia tiếp hay không, Lý Thụ là người tích cực nhất, cậu bé là người đầu tiên hưởng ứng việc sắp xếp trong kỳ nghỉ đông. Hơn nữa cậu bé cũng luyện tập viết chữ "Phúc" cực kỳ đẹp mắt, chỉ còn chờ kiếm tiền nữa thôi.
Thấy anh thừa nhận, Tô Diên cười vô cùng xán lạn, khen không dứt lời: "Anh giỏi quá đi! Mới đó mà đã tìm ra chứng cứ phạm tội của anh ta rồi. Vậy chuyện của Khương Tuyết thì sao? Sao anh ta lại khai ra hết vậy?"
Lúc này trong lòng Trương Lan Quyên cực kỳ khó chịu, bà ta vốn định nói vài câu dễ nghe, giờ phút này lại trở nên cứng rắn.
Vừa gặp anh, câu đầu tiên cô hỏi là: "Chuyện Phương Đức Thắng bị bắt là do anh làm đúng không?"
Tất cả mọi chuyện đều do Phương Nhị Nha chủ mưu. Mục đích của cô ta là không để Khương Tuyết được đoàn văn nghệ lựa chọn.
Nhưng vì chuyện này mà mẹ Phương trách mắng trưởng thôn, khóc lóc trước văn phòng ủy ban thôn cả một buổi trưa, muốn họ đưa con trai mình về.
Lúc này đây, người nhà họ Phương không còn kiêu ngạo như trước kia nữa, chỉ biết mặc người ta đánh mắng.
"Không thể nào, có chăng là ngài gọi sai số?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cuối cùng cũng tìm được con, con đang trốn tránh mẹ đấy à?"
So với ở nhà làm mèo ngủ đông, phần lớn học sinh đều chọn tiếp tục vừa học vừa làm.
Lúc này Tô Diên mới thấy mình quá nóng vội, cô vội lên xe ngồi xuống, vẻ mặt chờ mong: "Giờ anh nói với em được chưa? Rốt cuộc có phải anh làm không đấy?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cách cửa kính xe, Phó Mặc Bạch nhìn về phía cô, đáy mắt lộ chút bất đắc dĩ. Anh mở cửa ghế phụ ra, ý bảo cô lên xe.
Thấy giọng điệu móc mỉa của đối phương, Tô Diên thản nhiên trả lời: "Không cần thiết phải trốn, ngài tìm con có chuyện gì không?"
"Vâng, đợi khi nào gặp anh ấy thì em sẽ hỏi."
Một người cao ngạo như Trương Lan Quyên, tuyệt không cho phép người khác cố tình trốn tránh mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẹ Phương bị dọa sợ, liều mạng ngăn cản, may mà có trưởng thôn ra mặt nên công an mới thuận lợi đưa anh ta đi.
Sau khi biết rõ mọi chuyện, Tô Diên rất bất ngờ: "Cô biết anh ta phạm tội gì không?"
Mười phút sau, tiếng chuông tan học vang lên. Giáo viên Trần ở phòng phát thanh cách cửa sổ vẫy tay với Tô Diên, dùng khẩu hình nói: "Cô Tô, cô có điện thoại."
Những học sinh nhận được thành quả lao động đều rất vui, đồng thanh nói: "Vâng!"
Tô Diên dùng ngón tay mân mê dây điện thoại, chưa cho bà ta câu trả lời khẳng định: "Con cũng không rõ lắm, phải xem sắp xếp của lãnh đạo thôn thế nào nữa."
Đối mặt với sự nghi ngờ của bà ta, Tô Diên vẫn giả ngơ: "Có lẽ đối phương nghe nhầm tên rồi, hay là đợi con về thôn rồi hỏi lại cho rõ, sau đó gọi điện cho ngài."
Thế là cô cầm ống nghe "Alo" một tiếng, đúng là vậy, bên trong truyền đến không phải giọng của Diệp Khiết mà là Trương Lan Quyên.
Chương 48: Chương 48
Đến khi bưng sủi cảo, Khương Tùng mới lấy lại tinh thần. Nhân lúc không ai chú ý, anh ấy hỏi Tô Diên: "Chuyện của Phương Đức Thắng là do Phó Mặc Bạch làm à?"
Dương Hiểu Hồng kéo cô đến một nơi bốn bề im ắng, sau đó kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
Theo đêm ba mươi chậm rãi đến gần, trường học trong thị trấn cũng nghênh đón kỳ nghỉ đông.
Nhất là người nhà họ Phương, khi đối mặt với sự thảo phạt của các thôn dân, cuối cùng không dám ngẩng đầu.
Sau khi biết được mọi chuyện từ đồn công an, tất cả mọi người ngơ ngác.
Tưởng là mẹ nuôi gọi đến, cô không nghĩ nhiều, đi theo giáo viên Trần đến phòng phát thanh.
"..."
Có điều, chưa đợi nhìn thấy Phó Mặc Bạch, ngày hôm sau, tin tức đầu tiên chợt bùng lên ở thôn Bạch Vân.
Cô thầm giật mình: "Có chuyện gì vậy? Là ai c·h·ế·t?"
Về phía Phương Nhị Nha đã được giao cho quân khu điều tra, kết cục của cô ta cũng có thể tưởng tượng được.
Trương Lan Quyên còn có chuyện muốn nói, không gặng hỏi chuyện này nữa.
Trương Lan Quyên không hiểu quy định kỷ luật khi được an bài xuống nông thôn nên dễ dàng tin ngay. Nhưng nhắc đến thôn Bạch Vân, bà ta lại giận sôi lên: "Rốt cuộc con đã xuống thôn nào vậy? Sao mẹ gọi điện đến thôn thì người ta lại nói không có tên của con?"
Tô Diên hiểu ra: "Thì ra là vậy, đợi họ bị xử lý theo pháp luật, Khương Tuyết có thể yên tâm ngủ ngon rồi."
Sáng hôm nay Phương Đức Thắng đang ngủ ngon trong nhà, bỗng có hai gã đồng chí công an tìm đến cửa, nói anh ta phạm tội trái pháp luật, muốn dẫn anh ta đi.
Thật ra Phương Đức Thắng có ngoại tình hay không không quan trọng với cô ấy, mà vừa mất đi trong sạch, vừa mất đi mộng tưởng mới khiến cô ấy bước lên con đường tự sát.
Khi Tô Diên bước vào phòng, ống nghe đặt trên bàn vẫn chưa ngắt máy, đây không phải thói quen của mẹ nuôi. Cô hơi nhướng mày, trong lòng nảy sinh chút dự cảm chẳng lành.
"Vậy ư? Rõ ràng trước đó gọi đến, cậu ta còn nói sẽ đi tìm người giúp mẹ mà."
"Các con mau rửa tay ăn cơm thôi, hôm nay nhà ta ăn sủi cảo."
Hóa ra năm năm trước là Phương Đức Thắng bắt nạt Khương Tuyết. Tính cách Khương Tuyết dịu dàng hướng nội, không dám nói với người khác mới bất đắc dĩ hẹn hò với anh ta. Sau này lại bị anh ta đe dọa không được tham gia liên hoan quân đội, bỏ lỡ ước mơ.
"Mẹ là mẹ con, dù con có chạy đến chân trời góc biển thì mối quan hệ này cũng không cắt đứt được. Cha con bảo mẹ hỏi con là đã sắp ăn Tết rồi, con định khi nào thì về?"
Cha mẹ Khương Tuyết cũng gấp rút quay về từ thôn cách vách, dẫn theo các thân thích của nhà họ Khương đi vào nhà họ Phương đòi lại công đạo, trút hết đau khổ và ấm ức trong nhiều năm qua.
Trước khi nghỉ, Tô Diên lại mở một cuộc họp quan trọng với mọi người, nội dung là sắp xếp bảng giờ giấc vừa học vừa làm trong lúc nghỉ đông. Nếu sau kỳ nghỉ đông có người muốn đi làm chuyện khác thì có thể rời khỏi hoạt động bất cứ lúc nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.