Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Gi.ết Tới Nơi Rồi
Hồng Nhan Thệ: Do Ký Tình Nùng Hoạ My Thì
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Chương 9
Vừa ra khỏi cổng thành, ta thúc ngựa lao đi. Những người thuộc hạ kia quả nhiên sốt ruột đi tới đi lui ở cổng thành mà không dám theo ra ngoài.
Đúng là nói trước, bước không qua.
Một lúc sau, cuối cùng ta cũng vào phòng một cách êm đẹp. Vì say bí tỉ không nhấc nổi chân, ta bèn ôm chặt người nọ, yếu ớt làm nũng: “Ta không đi nổi nữa…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hà Kinh và Lục Chi theo sát phía sau, cùng ta hướng về cổng thành.
Hà Kinh: “… Nàng cũng không phải là mẫu thân của ta đâu!”
Ta vừa say, vừa chóng mặt, nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng, chắc chắn xấu muốn độn thổ. Ta vùi đầu vào vai hắn khóc: “Hu hu hu, ta xấu quá…”
Ta mỉm cười thư thái: “Ta định tìm một nơi yên tĩnh định cư lâu dài. Ở nơi đây ta không thân không thích, e rằng sẽ không trở lại.”
Nhưng có người kéo ta lại, dường như đang tranh chấp cùng kẻ khác. Ta bị vây trong vòng tay nọ, đổi hướng liên tục, rồi nghe thấy vài tiếng đ á n h nhau, ta càng choáng hơn…
Chương 9: Chương 9
Ta khinh thường: “Lục Chi, ta lặp lại, hắn đã không còn là cô gia của muội nữa rồi.”
Ta bị kéo vào luồng nhiệt nóng đến nghẹn thở, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Đi đâu?”
… Ai đang gọi ta đó? Âm thanh nghe thật quen tai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người nọ nắm chặt lấy cổ tay ta, hơi thở dồn dập, hỏi ta: “Nàng muốn gả cho ai?”
Cái ôm này quá đỗi ấm áp, khiến ta khóc mãi không thôi, ta nói với phụ thân, mẫu thân rằng mình tủi thân, rằng phu quân ta không ngó ngàng đến ta, hắn xấu tính, còn hung dữ với ta, rằng phụ mẫu lừa ta, làm tân nương chẳng hạnh phúc chút nào cả, còn nói ta muốn ăn bánh đậu đỏ do thẩm nương làm…
Vòng tay người nọ cứng đờ, nhưng vẫn đỡ eo ta nhấc bổng lên, đưa ta đến bên giường.
Cửa phòng gần ngay trước mắt, ta vùng vẫy hướng về bên đó, không muốn mất mặt trước người quen: “Hu hu hu, xấu quá đi, ta không muốn gặp người khác…”
Run rẩy lẫn choáng váng khiến ta nghi ngờ tất thảy, có người không ngừng thủ thỉ bên tai ta, vừa khẩn thiết lại triền miên: “Uyển Uyển… Uyển Uyển… Uyển Uyển… Nàng đừng đi…”
Lúc gần đến Tiền Đường, bọn ta đi ngang qua một quán rượu, Hà Kinh gọi vài món đặc sản địa phương. Lúc bấy giờ, một đôi phụ tử vừa hay đi tới, một bên đàn tỳ bà, một bên hát xướng, hát về thư sinh vô tình cùng cô nương tình si, về người mẹ hiền khóc thương cho đứa con trai hy sinh trong chiến trận, về phu thê ân ái sinh ly tử biệt,…
Hóa ra là đang thăm dò ta.
“Lục hoàng tử! Nhị biểu ca! Gả cho Hà thiếu hiệp cũng được, ta không muốn gả cho Phương Tư Viễn…” Nhớ tới đêm tân hôn cô độc đó, ta khóc càng thêm thương tâm: “Hắn không tới thăm ta, không cười với ta, không nói chuyện với ta, hắn chưa từng gọi ta là Uyển Uyển… Ta muốn hòa ly với hắn! Ta không muốn gặp lại hắn… ô!”
Ta không biết lúc say trông mình xấu xí thế nào. Chỉ nhớ trong lúc mơ mơ màng màng đã phát sốt, còn có một giấc mơ, ta mơ về thuở nhỏ khóc lóc gọi phụ mẫu, tóm lấy cánh tay ôm mãi không buông, giống như đứa trẻ muốn rúc vào lòng mẹ đòi ôm vậy.
Hai người giữ cửa cho ta vốn là người của quan phủ địa phương. Chắc hẳn lần này Phương Tư Viễn đi về phương nam vì công vụ, hoặc là viếng thăm viên quan nào đó có giao tình, nhất định không phải đặc biệt muốn đuổi theo ta.
Ta không biết những năm qua nàng ta đã trải qua những gì. Nghe đồn cứ ôm mối tình si như vậy và không xuất giá. Nếu không vì bận tâm mối nghiệt duyên giữa ta và Phương Tư Viễn, tương lai sau này hẳn sẽ tốt đẹp hơn.
Ta gật đầu: “Đúng vậy. Mấy ngày nay bị nhiều chuyện vụn vặt làm chậm trễ, nên phải tranh thủ lên đường.”
Nhưng đối phương lại tránh ta, ta khóc rống lên.
Ta cũng cười: “Hà thiếu hiệp, phong cảnh trước mắt đẹp biết mấy, ngươi hà tất quản chuyện sau lưng?”
Không biết giai nhân đến từ lúc nào, sau khi hờ hững cười chào hỏi, lại nói với ta: “Viễn ca trước kia không nhắc đến thân phận tiểu thư với ta, ta thất lễ rồi.”
Sau khi cảm tạ, ta lên ngựa trước, không ngồi xe ngựa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng một lần nữa, ta rơi vào biển sâu, không cách nào tỉnh dậy.
Lần này ta không trả lời, duy trì nụ cười nhẹ: “Nói ra cũng khá bất tiện.”
Chặng về sau đều là những thành trấn phồn hoa, tiếp tục đi thêm nửa tháng sẽ tới Tiền Đường, không cần cải trang che tai mắt.
Chúng ta đưa mắt nhìn nhau rồi cùng lắc đầu cười, hướng về phía Tiền Đường.
Hà Kinh cũng nhức cả đầu, bèn nhờ tiểu nhị giúp dìu chúng ta lên lầu. Ta vừa khóc, vừa đ.ấ.m vào vai hắn: “Đồ bội bạc! Ngươi thi đỗ rồi sao không trở về tìm ta?”
Ở đây có một rổ Pandas
Trịnh Thanh Vân dời bước, né sang bên, nụ cười lần này chân thành hơn nhiều: “Vậy chúc cô nương thượng lộ bình an.”
“Không!” Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y đấm, đ á nh tới tấp không ngừng, giống như tính khí tiểu thư lúc nhỏ mà khóc nức nở: “Ta không muốn gả cho Phương Tư Viễn! Ta nghe lời phụ nhân, gả cho lục hoàng tử hu hu hu…”
Đó không phải là tiếng phụ mẫu, bởi vì nghe đau đớn quá.
Ta cảm thấy như mình đang bị bỏng, nên bắt đầu kháng cự: “Buông ta ra… đừng…”
Người nọ không tránh né ta nữa, thì thầm bên tai ta: “Phương Tư Viễn hại cả nhà nàng, nàng còn muốn gả cho hắn không?”
Một lực mạnh mẽ kéo ta dậy, ta thoáng lảo đảo rồi ngả vào vòng tay ai đó. Giọng nói vang lên trên đầu ta: “… Tạ Uyển Vãn, nàng đừng quậy nữa.”
Ta không tin kẻ theo đuôi ta lại dám rời khỏi huyện thành! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta nhất quyết không buông tha: “Ngươi c h ế t trận rồi hu hu hu… làm mẫu thân ngươi thật đau khổ…”
Ta và Lục Chi nghe mãi, nghe mãi đến nước mắt chảy dài, không hiểu vì sao lại uống vào không ít rượu, say tới nỗi gào khóc thảm thiết.
“Nàng biết ta? Viễn ca từng nhắc với nàng về ta rồi sao?” Nàng ta hơi ngạc nhiên, thấy ta không đáp, lại hỏi: “Tiểu thư muốn rời khỏi đây sao?”
9. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hà Kinh không biết nên khóc hay cười: “Uyển Uyển, ta không phải thư sinh trong bài hát đó…”
Ta không ngoảnh đầu nhìn Trịnh Thanh Vân. Nàng ta trước sau rất lễ phép, không hề mỉa mai ta, xứng đáng là bạch nguyệt quang của Phương Tư Viễn.
Hà Kinh cưỡi ngựa bám sát theo ta, nói đùa: “Uyển Uyển, nàng đoán đúng rồi, hắn không dám đuổi theo đâu nhỉ?”
Trịnh Thanh Vân vẫn tiếp tục truy vấn: “Không ở lại ư?”
Chỉ có Lục Chi ngồi trong xe ngựa chẳng vui vẻ gì: “Tiểu thư, cô gia biết người bỏ chạy chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.”
Nếu đã bận việc chính sự, hắn càng không thể tùy tiện đeo bám ta.
Lúc nhỏ, ta rất khó chiều, thường xuyên khóc lóc kiếm chuyện. Về sau thích đọc sách, tính tình mới điềm tĩnh phần nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.