Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Triệu Linh Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 577: Chương 577
Hứa Vi cũng có chút nghi hoặc, nhìn Hứa Thiệu, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Sương Sương em ấy, có phải cũng...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Vân Phi đỏ mặt.
“Được ạ.”
Triệu Vân Phi cũng muốn ngủ cùng con trai, mới về, mặc dù con trai đã bắt đầu thân thiết với cô ấy nhưng buổi tối chưa chắc đã chịu ngủ cùng cô ấy.
Tiểu Bảo chớp chớp mắt, nhìn ánh mắt chờ mong của Triệu Vân Phi, hiểu ý gật đầu.
“Chị, anh rể.”
“Em.” Tiểu Bảo nhìn An An nở nụ cười, không còn vẻ gò bó khi đối mặt với Hứa Vi nữa.
Cố Sương cười nói: “Đúng rồi, mọi người cũng có, ở trong phòng, lát nữa em lấy cho anh.”
Nghe Tiểu Bảo nói vậy, mắt Triệu Vân Phi sáng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn về trước kia, Hứa Thiệu cụp mắt, không quan trọng.
Buổi tối, gia đình Hứa Anh về nhà, Tiểu Bảo chơi với An An, còn muốn ngủ cùng nhau.
Hứa Anh bật cười: “Em còn chưa biết à? Đây là Sương Sương và A Thiệu tặng, tự hai người họ đan đấy.”
“Được.”
Có Tiểu Bảo ở đó, An An chắc sẽ đồng ý, buổi tối sẽ không quấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng người vẫn thẳng tắp, sợ đụng phải Hứa Vi ở phía sau.
Biến số quá nhiều, Hứa Vi không nghĩ nhiều nữa, dù sao bây giờ mọi chuyện đều khác rồi, những chuyện đó chỉ là cảnh tỉnh, không thể coi là thật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Anh từ ngoài đi vào, Địch An Lương bế con gái theo sau, cười nói: “Đàn ông con trai sợ gì lạnh, huống hồ, mới lạnh đến đâu chứ.”
Chương 577: Chương 577
“Chiếc khăn quàng cổ này, mua cùng lúc với của An An phải không?” Triệu Vân Phi hỏi.
“A Vi, A Thiệu, hai đứa làm gì ở ngoài sân thế? Không lạnh à, ra ngoài hóng gió.”
Hứa Vi nhìn gáy tròn đen nhánh của Tiểu Bảo, tầm mắt dịch chuyển về phía trước một chút, nhìn về phía An An.
TBC (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh.”
Hứa Anh vội nói: “Em cũng đi, hay là cuối tuần đi.”
Cố Sương cười cười, nói: “Khăn quàng cổ của Mạn Mạn và mấy đứa trẻ, đều là A Thiệu đan, tay khéo là anh ấy.”
“Đi nào vào nhà nói chuyện.”
Vào nhà, Hứa Anh cười gọi mọi người, Viên Quỳnh Phương vui vẻ nói: “Nhanh lên, từ từ thôi, đến chỗ bà ngoại này.”
Triệu Vân Phi nói: “Ồ, đan đẹp quá, giống như mua vậy. Sương Sương, tay em khéo quá!”
Anh biết, Sương Sương mà anh yêu, từ trước đến nay vẫn luôn là người đó, cô không thay đổi.
“Sương Sương, sau này chúng ta có thể cùng nhau chơi rồi.” Triệu Vân Phi vui vẻ nói.
Ông nội Hứa nhìn cả nhà đông đủ trong phòng, náo nhiệt vui vẻ, khóe miệng cong lên.
Viên Quỳnh Phương cười nói: “Hai ngày nữa đi sắm Tết cùng nhau đi.”
Triệu Vân Phi nhìn chiếc khăn quàng cổ, màu sắc không giống của An An.
Hứa Vi nghe vậy, nói: “Em thích, anh cũng có thể học.”
“Vâng, không có gì.” Hứa Thiệu ngồi xuống.
Triệu Vân Phi hơi bất ngờ, nhìn Hứa Thiệu vừa mới đi vào, cười nói: “Không ngờ nhỉ, A Thiệu lại có tài này.”
“Được, cảm ơn Sương Sương.” Triệu Vân Phi nhìn Hứa Thiệu, nói: “Còn cả A Thiệu nữa.”
Cậu bé nằm trên giường, liếc nhìn Hứa Vi mặt lạnh như băng bên cạnh, nhìn nhau vài giây, cậu bé lặng lẽ lật người, quay lưng về phía Hứa Vi.
Nhưng mà, Tiểu Bảo nhanh chóng hối hận.
An An chớp chớp mắt, nhìn Hứa Vi một cái, sau đó dời tầm mắt, nhìn Tiểu Bảo, vui vẻ ôm lấy cậu.
“Tiểu Bảo, tối nay con và An An ngủ cùng bác nhé.” Triệu Vân Phi dỗ dành: “Buổi tối bác kể chuyện cho hai đứa nghe, được không?”
Nghe Hứa Vi nói, Hứa Thiệu biết thêm được một số chuyện, liên hệ tất cả mọi chuyện lại với nhau, Hứa Thiệu chìm vào suy tư.
Hứa Thiệu lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Không có.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.