Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Triệu Linh Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 504: Chương 504
Diệp Hoài Viễn rảnh rỗi không có việc gì làm, đi theo sau họ xem.
“Có phải em áp lực quá lớn không, em cứ thoải mái đi, bây giờ em tiến bộ hơn trước rất nhiều rồi, cứ tiếp tục duy trì, giữ vững tâm lý, thi đại học không thành vấn đề.” Cố Tiểu Vũ an ủi cậu ta.
Anh Diệp giỏi hơn cô ấy nhiều, cậu ấy dạy sẽ tốt hơn cho Trương Lâm.
Cố Tiểu Vũ và Trương Lâm ngồi cạnh nhau, Cố Tiểu Vũ nghiêng đầu nhìn cuốn sách giáo khoa trước mặt cậu ta.
Diệp Hoài Viễn nghe không nổi nữa, vừa đuổi được Mã Kiến Văn đi, lại đến Trương Lâm.
“Bạn học Trương, hay là bạn cứ gọi tên tôi đi.” Diệp Hoài Viễn nói.
“Được rồi.” Cố Tiểu Vũ đứng dậy, nhường chỗ cho họ.
Trương Lâm liếc nhìn Diệp Hoài Viễn, lặng lẽ dịch sang một bên.
Trương Lâm và Cố Tiểu Vũ giật mình.
Bà nội Cố cười nói: “Ồ, đào này không tệ, thay bà cảm ơn bà nội cháu.”
Nhìn Diệp Hoài Viễn, nghĩ rằng anh Diệp có thể giống mình, rảnh rỗi muốn tìm việc gì đó làm.
Trương Lâm cười nói được.
Trương Lâm ngoan ngoãn gật đầu, theo Cố Tiểu Vũ vào nhà.
Chương 504: Chương 504 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Tiểu Vũ chào cậu ta: “Trương Lâm, này, nho dại mới hái đấy, em nếm thử xem.”
“Sao được ạ” Trương Lâm thấy Diệp Hoài Viễn không thích mình gọi cậu là anh Diệp, nghĩ ngợi một lúc, cẩn thận nói: “Em gọi anh là anh họ Diệp, được không ạ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
TBC
Cố Tiểu Vũ: “...”
“Được.” Diệp Hoài Viễn gật đầu.
Cậu ta muốn tranh thủ trước khi họ rời đi học thêm chút kiến thức, đợi họ đi rồi, Trương Lâm phải tự dựa vào mình.
Trương Lâm cầm hai quả, nói với Cố Tiểu Vũ: “Cảm ơn chị Tiểu Vũ.”
“Được chứ, có vấn đề gì, em có thể viết thư hỏi chị. Chị không biết thì còn có anh trai chị, chị gái chị và anh rể chị nữa!” Cố Tiểu Vũ thấy không thành vấn đề.
“Không có gì.” Cố Tiểu Vũ cười nói: “Đi nào, vào nhà, có gì không hiểu, chị chỉ cho.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em ôn đến đây rồi sao? Có phải thức đêm học không?” Cố Tiểu Vũ hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trương Lâm vội vàng gật đầu. Thực ra cậu ta cũng không phải mất ngủ, học ở nhà họ Cố nhiều ngày như vậy, Trương Lâm biết, họ sắp phải rời đi đến Bắc Kinh rồi, dù sao cũng sắp đến ngày khai giảng.
Trương Lâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trương Lâm thành thật gật đầu: “Tối không ngủ được, dứt khoát dậy học.”
Cậu nhích m.ô.n.g đẩy Trương Lâm ra, ngồi vào giữa hai người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe cậu ta gọi mình là anh Diệp, Diệp Hoài Viễn nhíu mày, có chút chán ghét.
Lúc đầu thành tích của Trương Lâm tuy không tốt lắm nhưng thái độ của cậu ta nghiêm túc, rất chăm chỉ, bây giờ cũng dần tìm ra phương pháp, tiến bộ rất nhiều.
Trương Lâm nhìn Diệp Hoài Viễn, nuốt nước bọt: “Anh Diệp, chào anh.”
Thôi vậy, Cố Tiểu Vũ không từ chối.
Thực ra Cố Tiểu Vũ cũng không thông minh hơn người, Trương Lâm khá giống cô ấy, có thể giúp được cậu ta, Cố Tiểu Vũ cũng rất vui.
Đang lúc rảnh rỗi, Trương Lâm đến đúng lúc.
Cố Tiểu Vũ hơi kinh ngạc: “Còn trẻ như vậy, đã mất ngủ rồi sao?” Cô ấy nằm xuống chưa đầy mấy phút là ngủ được, nếu đọc sách thì ngủ còn nhanh hơn.
“Chị Tiểu Vũ, lúc đó em có thể viết thư cho mọi người không?” Trương Lâm nghĩ đến điều gì đó, có chút mong đợi hỏi. “Những gì thầy cô ở trường em giảng em đều không hiểu lắm...”
Cố Tiểu Vũ nói: “Anh Diệp, anh làm gì vậy, đột nhiên xông ra thế.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.