Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 161: Chương 161 (Hoàn)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 161: Chương 161 (Hoàn)


Hàn Đình hỏi lại: “Em có mong đợi và yêu cầu gì ở anh không?”

Hàn Đình: “Không tin à?”

Cô im lặng một lúc, nhưng vẫn muốn hỏi: “Lúc trước anh nói tình yêu của anh phải ngày càng nhiều, dần dần tích lũy.

Nhẫn đeo vào rất vừa vặn, không hề gây khó chịu.

Trước khi ra ngoài, Hàn Đình chỉnh lại cà vạt, Kỷ Tinh chạy tới giúp anh.

“Ồ…” Cô nhớ lại, rất nhanh buộc xong, nhẹ nhàng kéo chặt.

Kỷ Tinh: “Không tin!”

Kỷ Tinh nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên tay anh, màu vàng nhạt, nằm trên ngón tay dài và mạnh mẽ của anh, có một sự quyến rũ kỳ lạ.

Anh im lặng một lúc, ôm cô chặt hơn, hôn nhẹ lên trán cô và nói: “Được.”

Cũng vào khoảnh khắc đó, khi đang nói chuyện với mọi người, Hàn Đình vô tình di chuyển ánh mắt, nhìn thấy cô.

“Mười giờ tốt.

Thế là, Kỷ Tinh r ên rỉ suýt nữa bị anh làm cho mệt lử.

Kỷ Tinh cười khúc khích trong lòng anh, đột nhiên hỏi: “Vậy anh có ngoại tình không?”

Hàn Đình nhìn cô, giọng trầm xuống: “Một người phụ nữ còn chưa đủ cho anh yêu thương.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đến khi trời sáng, ánh nắng chiếu vào, cô mới nằm lại trong lòng anh, thở không ra hơi.

Hàn Đình cũng rất kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cô.

Hàn Đình hỏi lại: “Bắt nạt thế nào?”

“Cũng không.” Kỷ Tinh lắc đầu, sau một lúc, đột nhiên gật đầu.

Anh buông tay, để cô chỉnh lại cà vạt cho anh.

Nói rồi, anh kéo cô vào lòng, ngăn chặn lời cô bằng một nụ hôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em nghĩ sao?”

Trong khi chờ đợi, cô nhìn về phía Hàn Đình.

Đó chính là tình yêu của anh.

Chương 161: Chương 161 (Hoàn)

Những câu hỏi như vậy đã không còn ý nghĩa nữa.

Kỷ Tinh cũng đeo nhẫn cho anh.

Cô lo lắng nên tự mình bước ra khỏi chăn.

Trái tim cô như bị nắm chặt một cách dịu dàng.

Cô ngước lên, đôi mắt sáng rực nhìn anh.

Hàn Đình im lặng một lúc, nói: “Anh đã yêu em rồi.”

Cô nhẹ nhàng đặt chiếc vòng tròn màu vàng nhạt lên ngón áp út của anh, như một câu thần chú: từ giờ trở đi, anh chính là của cô.

Nghĩ vậy cô không khỏi mỉm cười với mình.

Hàn Đình nằm bên cạnh cô, kéo cô vào vòng tay.

Chiếc nhẫn lặng lẽ ôm lấy ngón tay anh, di chuyển theo bàn tay anh trong thế giới vi mô, phản chiếu ánh sáng như thời gian.

Chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn lúc mười giờ.”

Hàn Đình chỉnh lại: “Phải đến ngày mai khi nhận giấy kết hôn mới chính thức.”

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc của Hàn Đình, cuộc họp vẫn đang diễn ra, mọi người không chú ý đến cô.

Thang máy “ding” một tiếng, đúng 10 giờ.

Nhìn đồng hồ, đã đến 9 giờ 58.

Hai bàn tay đặt cạnh nhau, cô nhìn mãi không rời mắt và nói: “Chúng ta kết hôn rồi này.”

“A—!”

Anh kéo cô vào lòng để hôn, nhưng cô lại lo lắng vết thương ở lưng anh chưa khỏi.

Cô quay người áp sát vào lòng anh, đột nhiên hỏi: “Hàn Đình.”

Ngoài cửa sổ, trời xanh trong vắt, tòa nhà cao chọc trời.

Nếu phải nói, kẻ thù của cô chỉ có thể là công việc.

Bốn mắt nhìn nhau, anh vẫn giữ vẻ nghiêm túc, cằm hơi căng, không cười, nhưng trong đôi mắt bỗng chốc mềm mại, ánh mắt trở nên dịu dàng một giây, sau đó lại trở lại bình tĩnh.

“Ừ.”

Anh đứng bên cạnh bàn họp lớn bằng gỗ, trên bàn là mô hình dây chuyền sản xuất của Đông Y, toàn bộ các thiết bị nhỏ xíu như một thế giới thu nhỏ.

Làm sao anh chắc chắn rằng từng ngày từng ngày, anh sẽ yêu em nhiều hơn?”

“Có yêu cầu gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô nghĩ, chắc là do ảnh hưởng từ Hàn Đình.

Cô rúc vào trong chăn điều hòa, cảm thấy vô cùng hài lòng, giơ tay lên nhìn đi nhìn lại, đột nhiên hỏi, “Ngày mai anh có cuộc họp vào buổi sáng đúng không?”

Vài quản lý cấp cao đứng quanh anh.

Đến giữa chừng, cô dừng lại suy nghĩ.

Hàn Đình định ôm Kỷ Tinh nói chuyện một lúc, nhưng cô quá phấn khích, rúc vào chăn, làm anh cảm thấy ngứa ngáy.

Kỷ Tinh rất mong chờ việc đi đăng ký kết hôn, nhưng cũng rất lo lắng, khiến cô có hàng nghìn câu hỏi, nói không ngừng.

Hàn Đình nắm tay cô, nhẹ nhàng chỉnh lại cà vạt, nói: “Làm thế này.”

Lúc đó, cô cảm nhận được vị trí của mình trong lòng anh.

“Ừ?”


Anh cao lớn, chỉ vào mô hình, bình tĩnh và nghiêm túc: “Chỗ này, và chỗ này, gần một nửa dây chuyền sản xuất cần được cải tiến…”

“…” Cô phản bác: “Em có gây rắc rối gì đâu?”

“Đến mười giờ.

Ánh nắng chiếu sáng nửa bức tường.

Cô lặng lẽ đi đến ghế sofa ngồi xuống, yên tâm chờ đợi.

Sau đó, cô chỉnh lại áo sơ mi của anh.

Kỷ Tinh: “Sau này anh có bắt nạt em không?”

Cô rúc vào lòng anh, ôm chặt thêm một lúc, đột nhiên hỏi: “Anh chắc chắn là em chứ?”

“Yêu em là đủ rồi.”

Hàn Đình: “Ừ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ưm…” Trái tim cô mềm nhũn, không thở nổi, “Lưng anh… đã khỏi chưa…”

Thực ra, Kỷ Tinh không lo lắng Hàn Đình ngoại tình, anh thật sự không có hứng thú.

Edit chương cúi có hơi hụt hẫng.

Trái tim cô đập loạn nhịp, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn: “Hứ!”

“Sau khi kết hôn, anh có mong đợi và yêu cầu gì ở em không?” Thực ra cô muốn hỏi, anh có cần cô hy sinh gì cho gia đình, như thời gian, công việc chẳng hạn.

Lòng cô ấm áp hẳn.

Cô lén quan sát anh, học cách buộc cà vạt, lúc này tự làm có chút không chắc chắn.

Vì giấy kết hôn cần chụp ảnh nền đỏ, Kỷ Tinh cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối với váy hồng, thể hiện tâm trạng hồng hào của cô hôm nay.

Kỷ Tinh: “Em không quan tâm.

Em cảm thấy từ giờ trở đi chúng ta đã là vợ chồng rồi.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Hàn Đình.”

Cô ngước lên, chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

Hàn Đình đáp lại: “Một người phụ nữ không đủ rắc rối sao?”

Anh lấy chiếc nhẫn nhỏ và đeo vào ngón áp út tay phải của cô.

“…” Hàn Đình lười không thèm đáp lại.

Kỷ Tinh tưởng rằng mình sẽ làm việc không tập trung, nhưng không ngờ suốt buổi sáng làm việc rất tập trung và hiệu quả.

Sáng hôm đó, không biết vì quá phấn khích hay vì lý do gì, hai người đều dậy rất sớm.

Ai lại phải tranh thủ thời gian đi đăng ký kết hôn chứ?

“Không có gì.” Anh cười nhẹ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô hài lòng nhìn anh, Hàn Đình bất ngờ đưa tay vuốt đầu cô.

Cũng vào lúc đó cô chắc chắn, đến cuối câu chuyện, anh sẽ vẫn yêu cô, rất sâu đậm.

Hàn Đình hiểu ý cô, nói: “Không có.”

Thập toàn thập mỹ.” Cô vui vẻ trong lòng, lời hay tự nhiên tuôn ra.

Kỷ Tinh không biết trả lời thế nào, mắt đảo một vòng, nói: “Ví dụ như đánh em.”

Anh bật cười, cô cũng cười theo.

Cô cười rạng rỡ.

Kỷ Tinh thu dọn đồ đạc, kiểm tra lại chứng minh thư và sổ hộ khẩu, rồi đi thang máy lên tầng 45.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 161: Chương 161 (Hoàn)