Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Bà Cốt Giới Giải Trí

Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 117: Phá!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Phá!


Nếu còn lại những gì ở đây mà Bạch Lang vẫn không xử lý được thì quả thực quá xấu hổ cho cái danh đại yêu của anh ta.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Có ai đó đang hét lên!

“Sao cô ấy lại không nói với chúng ta một tiếng nhỉ?” Người bảo vệ đầu tiên phát hiện ra những lá bùa màu vàng này có chút bất mãn nói.

Một con sói trắng với thân hình khổng lồ có kích thước bằng một chiếc ô tô, một móng vuốt vung lên đánh bay cô gái mặc đồng phục màu đen.

Lúc này, khắp nơi trong tầng một của Cục Quản lý Yêu quái là cả một đống lộn xộn, cửa kính đại sảnh đã bị đập nát, chỉ còn lại một nửa khung kính. Mảnh kính vỡ văng tung tóe khắp nơi, Bạch Lang bước đến chỗ nào thì chỗ đó biến thành một đống hỗn độn, trên mặt đất còn có cả những thân thể nằm rải rác, không biết còn sống hay đã c·h·ế·t.

Không chỉ có Mục Ngạn, còn có hơn chục thành viên mặc đồng phục của Cục Quản lý Yêu quái đang có mặt ở mọi ngóc ngách, sẵn sàng chờ lệnh, khí tức tỏa ra từ trên người họ cũng không yếu một chút nào.

Bọn họ vừa nói chuyện, vừa đi xa.

Trong mắt Trường Tuế, dòng chất lỏng chảy ra đó không phải là máu, mà là vàng.

Quả thật, khí thế trên người anh ta đã khác trước rất nhiều. Đối mặt với Bạch Lang, một đại yêu cấp SSS, anh ta hoàn toàn không bị áp chế.

Mà sắc mặt cô gái trong vòng tay anh ta đã trở nên tái nhợt và ngất đi.

Dư Thanh đột nhiên hỏi: “Tiến sĩ Triệu đâu rồi? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

Tầng một bị chấn động rung lắc một hồi lâu.

Dư Thanh cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng: “Kính sao lại tự nhiên có thể nổ tung như thế được? Không có yêu quái khác lẻn vào đây đúng không?”

Ngay khi bước vào, cô ta đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cửa thang máy mở ra.

Bạch Lang mặc dù bị thương nhưng khí thế hung hãn chỉ tăng lên mà không hề suy giảm một chút nào. Hai con ngươi màu vàng kim toát ra sát khí dữ tợn, khí thế lạnh thấu xương lúc này không còn kiêng nể gì mà thả hết ra, cho dù chỉ là bị hai con ngươi màu vàng kim liếc qua, cũng đủ khiến cho mọi người sợ hết cả hồn vía, hận không thể rút chân bỏ chạy..

Chỉ trong nháy mắt sau khi cô thốt ra lời này, linh lực trong cơ thể Trường Tuế lập tức bị rút đi một nửa, sắc mặt cô trở nên tái nhợt.

Phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy toàn bộ các phòng nhỏ khác ở đây cũng đều được dán lá bùa màu vàng như vậy.

Dư Thanh sắc mặt lập tức thay đổi: “Xé hết các lá bùa này ra ngay!”

Đúng lúc này, cô học sinh của tiến sĩ Triệu với vẻ mặt lo lắng chạy đến: “Cô giáo của tôi bị ngất xỉu rồi! Bạch Doanh cũng biến mất không thấy đâu hết!”

Mục Ngạn bay đến đỡ được cô ta, ôm lấy cô ta lăn trên mặt đất đến hai vòng mới có thể ổn định lại thân hình.

Người đàn ông kia lắc đầu vẻ mặt mờ mịt: “Tôi không phát hiện ra con yêu quái nào khác, chỉ thấy kính đột nhiên nổ tung, thành viên trong nhóm chúng tôi còn bị thương nữa.”

Có người nói: “Tiến sĩ Triệu chẳng phải là đang ở trong phòng thí nghiệm hay sao?”

Một tiếng nổ mạnh truyền đến từ tầng hầm thứ năm!

…..

Nhưng lúc này, tình trạng của Bạch Lang cũng không hề tốt hơn một chút nào.

Khi anh ta đang nói chuyện, mặt đất đột nhiên rung chuyển.

“Chờ đợt thứ hai đi, gần đây không phải Cục chúng ta thường xuyên đi bắt yêu quái ở khắp nơi đó sao, chờ đến lúc đủ yêu lực thì sẽ đến lượt chúng ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sao lại thế này?” Dư Thanh túm lấy một người bảo vệ phụ trách tuần tra ở tầng hầm thứ năm để hỏi.

Ngay tại thời điểm quan trọng khi hai bên chuẩn bị động thủ lần nữa, Trường Tuế hai tay kết ấn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Phá!”


Ngay sau khi Trường Tuế rời khỏi đó, đôi mắt màu vàng của Bạch Lang như vô tình liếc về phía đó, anh ta có thể cảm nhận được cỗ khí tức quen thuộc kia đang rời đi.

Cô lại nhìn thấy Mục Ngạn.

Chỉ có Mục Ngạn mới có thể nghe được tiếng nổ lớn từ dưới lòng đất truyền tới, nhưng cho dù là anh ta thì sắc mặt cũng đã biến đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Lang trước mặt, khóe mắt đảo qua nhìn Dư Thanh đang đứng bên cạnh.

Cô gái liếc nhìn lá bùa trên vách kính, ngơ ngác lắc đầu: “Không phải đâu, cô giáo vẫn ở bên cạnh tôi suốt ngày hôm nay, cô ấy cũng không bảo ai dán những tờ giấy màu vàng này lên cả, đó là gì vậy?”

Trường Tuế đang núp ở chỗ tối tối, đau lòng đến mức hận không thể lấy chậu đến hứng.

“Đội trưởng Mục hình như đã tiêm được nhiều mũi nhất, hình như anh ta đã tiêm ba mũi, và cũng chỉ có anh ta mới có đủ thể lực để tiêm được. Chúng ta dự định chỉ tiêm một mũi vẫn không dễ gì tiêm được.”

Anh ta bị đánh lén, trúng một đao. Trường đao dài chém từ sau lưng đến gần bụng, da thịt bị rách ra, máu tuôn xối xả từ trong miệng vết thương chảy ra, nhuộm bộ lông màu trắng chuyển thành màu đỏ, tích tụ lại trên mặt đất thành một cái vũng nhỏ.

Người đàn ông kia sững sờ trong giây lát: “Đó là phòng 103, và phòng–”

Nếu cô vẫn cứ bàng quan đứng nhìn mặc kệ sự sống c·h·ế·t, có lẽ Bạch Lang sẽ bị mất mạng ngay chỗ này.

Trường Tuế đang âm thầm quan sát thế cục lúc này.

Mặt trên lá bùa giống hệt nhau!

“Không phải chứ? Đội trưởng Mục bây giờ đã mạnh đến vậy sao?”

Ngay sau đó, một luồng sáng lạnh buốt từ phía sau đỉnh đầu cô chém xuống!

Đây là máu của đại yêu đấy!

Chương 117: Phá!

“Sẽ không sao chứ?” Một người trong đó cảm thấy bất an quay đầu nhìn về phía sau.

Thân hình hai người đều lắc lư, sắc mặt cũng biến đổi theo, nhưng chỉ là biến đổi thoáng qua, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn về phía sau rồi lại tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa tán gẫu.

Vẻ mặt của tất cả những người đang vây bắt Bạch Lang bắt đầu thay đổi.

Mặc dù vừa nãy Trường Tuế chưa được chứng kiến Bạch Lang và Mục Ngạn giao thủ, nhưng cô vẫn suy đoán một cách có cơ sở là vết thương trên người Bạch Lang là do Mục Ngạn chém.

Lúc này, Trường Tuế vẫn đang núp ở chỗ tối, thấy động tĩnh ở dưới tầng hầm thứ năm đã thành công dẫn bớt một số người đi, cũng đã âm thầm lặng lẽ rời khỏi nơi này.

Kính ở hành lang bị vỡ vụn, yêu quái ở trong các phòng khác bị k1ch thích cũng bắt đầu xông vào những vách kính.

“Cũng không biết khi nào mới đến lượt chúng ta.”

Trong tay anh ta đang cầm một thanh đao dài, lưỡi đao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh buốt, máu từ đầu lưỡi đao chảy xuống từng giọt từng giọt.

Anh ta tiến lại gần nhìn thật kỹ, mặt trên mấy lá bùa màu vàng này được vẽ hoa văn phức tạp giống hệt nhau, anh ta hiển nhiên là không dám đụng vào nó: “Có phải là tiến sĩ Triệu mới nghiên cứu ra cái gì mới không, tôi thấy các phòng khác đều có dán cái này.”

Mà cũng đồng thời, Mục Ngạn dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, đồng tử đột nhiên co rút lại!

Bỗng nhiên một cỗ sát khí mãnh liệt đã bao phủ phía trên đỉnh đầu cô ấy!

Dư Thanh nhíu mày, dẫn theo nhóm người đi vào bên trong.

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn!

Dư Thanh sắc mặt thay đổi, ngay lập tức dẫn người chạy đến nơi đó.

“Đây là cái gì?” Một người bảo vệ làm nhiệm vụ tuần tra đột nhiên nhìn thấy lá bùa màu vàng dán trên cửa kính và ngạc nhiên hỏi.

Từ cuộc trò chuyện của hai người đó, có thể thấy rằng suy đoán của cô hoàn toàn không sai.

Có người ngập ngừng nói: “Nghe người ta nói hình như là tiến sĩ Triệu bảo người dán lên.”

Mặc dù Trường Tuế cảm thấy rất vui khi nhìn thấy anh ta bị ăn khổ, nhưng không phải là hôm nay, chứ đừng nói là ngay lúc này.

Chạy được đến nửa đường, cô ta đột nhiên hỏi cô gái: “Mấy lá bùa này có phải là do tiến sĩ Triệu bảo dán lên không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này Trường Tuế mới nhận ra, chạng vạng tối hôm nay Bạch Lang đối với cô như vậy là đã quá lịch sự, lúc ra đòn với Game cũng được coi như là quá nhẹ nhàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôi không biết! Cửa kính phòng giam giữ yêu quái đột nhiên nổ tung! Yêu quái bên trong chạy ra ngoài! Đã bắt được ba con! Còn có hai con nữa không biết đã chạy đi đâu mất!”

Mặc dù lúc này Bạch Lang vẫn chưa rơi vào thế hạ phong, nhưng tình hình lúc này đối với anh ta vô cùng bất lợi.

Cô quay đầu lại, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người này luôn cuồng vọng kiêu ngạo đến tột độ.

“Dù sao việc này cũng không liên quan đến chúng ta, đi thôi.” Một người bảo vệ khác nói.

Trường Tuế đang âm thầm đi theo sau thấy thế khẽ thở dài một tiếng, sau đó lập tức kết ấn, thúc giục linh lực, tiếng “Phá” trong miệng cũng chưa kịp thốt ra.

Đúng lúc này, một tiếng sói tru mang theo đau đớn và tức giận từ trên mặt đất xuyên thấu xuống lòng đất, trực tiếp xuyên thủng màng nhĩ của Trường Tuế.

Những vách kính này đều được đặc chế, thậm chí ngay cả yêu quái cũng không thể đánh vỡ được nó, nhưng bây giờ chúng lại bị đập nát vụn. Dư Thanh liếc mắt một cái liền thấy một lá bùa màu vàng chói mắt nằm trong đống mảnh kính vỡ vụn nằm trên mặt đất kia, cô ta cúi xuống nhặt lá bùa lên và so sánh với lá bùa trên vách kính của phòng bên cạnh.

Anh ta mang cô gái đang hôn mê chuyển qua cho người khác rồi đứng dậy.

Lúc này mới chiến đấu không lâu mà anh ta đã bị thương rồi.

Để đối phó với một đại yêu cấp SSS như Bạch Lang họ đã phải cố hết sức, nếu là có một con yêu quái khác nữa lại đến thì….

Không đợi anh ta nói xong, Dư Thanh ngay lập tức lao thẳng về phía phòng 103.

“Nếu có thể bắt được con đại yêu này, thì yêu lực của nó có thể sẽ đủ để chế thuốc cho đợt thứ hai rồi.”

Trường Tuế đi theo nhóm người đó đến tầng hầm thứ năm một lần nữa.

“Đây là cái gì?” Cô ta cau mày nhìn chằm chằm vào lá bùa màu vàng dán trên vách kính thủy tinh và hỏi.

Tuy rằng năm nay Dư Thanh chỉ mới mười chín tuổi, nhưng cô ta đã được nhận vào Cục Quản lý Yêu quái từ năm mười bốn tuổi. Cô ta đã hợp tác với Mục Ngạn được ba năm, chỉ cần một ánh mắt đã có thể hiểu được ý tứ của nhau. Cô ta liền gật đầu rút khỏi nơi này, đồng thời mang theo một số người, chuẩn bị đi xuống bên dưới.

Tầng hầm thứ năm xuất hiện trước tầm mắt với một đống hỗn độn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trường Tuế đang dán sát vào tường, tay cầm lá bùa, nhìn bóng lưng bọn họ liền nhíu mày.

“Chẳng lẽ còn có yêu quái khác xông vào đây?”

Tầng một của Cục Quản lý Yêu quái.

“Nghe nói là một con đại yêu cấp SSS.”

Một người bảo vệ khác cũng nhanh chóng phát hiện ra trên cửa kính của các phòng khác cũng có dán lá bùa mùa vàng như vậy.

Nếu là trước đây, anh ta có thể đã lật đổ cả Cục Quản lý Yêu quái, nhưng bây giờ đã khác xưa, Cục Quản lý Yêu quái đã có kỹ thuật dùng yêu lực để tăng thực lực của mình, thực lực của bọn họ đã tăng vọt, Bạch Lang dù có mạnh đến cỡ nào cũng là đơn thương độc mã, mà Cục Quản lý Yêu quái lại là đông người thế mạnh.

“Yên tâm đi, còn có đội trưởng Mục và những người khác, nghe nói đội trưởng Mục bây giờ có thể solo một chọi một với yêu quái cấp S nữa đấy.”

Cục Quản lý Yêu quái quả thực là đã rút yêu lực của yêu quái để sử dụng cho chính mình, có vẻ như đã được bào chế dưới dạng một chất lỏng để có thể tiêm được.

Bây giờ Mục Ngạn đã trở nên mạnh đến như vậy rồi sao?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Phá!