Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 93
Một bài hát kết thúc, dưới lầu đã tụ tập một đám đông người hầu.
Còn về phía Dung Ngộ, cô chẳng buồn để tâm tới mấy chuyện rối rắm này.
“Dung tiểu thư hát hay quá!”
Hiểu rõ đầu đuôi sự việc, giám đốc nhìn Dư Thanh Bách hỏi:
“Thấy chưa, người ta sớm đã không nhận con nữa rồi! Con còn mặt dày bám lấy làm gì!” Lam Nhu Tuyết vừa quát vừa kéo con gái khóc lóc rời đi, cũng chẳng cần xe nhà họ Kỷ, gọi một chiếc taxi, trực tiếp đến tập đoàn Khoa Học Kỹ Thuật Khấu Thị.
Dùng cơm xong, cô ra ban công, bắt đầu luyện hát.
Phòng tập đàn của Đoá Đoá cũng ở bên ban công.
Cô ta không thể nào ngờ được, Dư Thanh Bách lại một lần nữa được Kỷ thị tuyển dụng!
Cô ta không phải kém cỏi gì, chỉ cần giúp Khấu thị vượt qua khủng hoảng, chẳng bao lâu sau cô ta sẽ là bà chủ của Khấu thị!
Nói xong, dập máy không một lời dư thừa.
Đêm hôm đó, ở bờ sông, chính là lần đầu tiên cô ta gặp lại Khấu Hạnh sau bao năm xa cách.
Ở bên Khấu Hạnh, cô ta chẳng khác nào một quân cờ bị vắt kiệt giá trị…
“Chẳng lẽ anh không phải giám đốc của siêu thị Hồng Vận?” Hồng Hà cười lạnh “Siêu thị chúng tôi chưa từng nhận được đơn xin nghỉ việc của anh, cũng chưa phê duyệt đơn từ chức, thậm chí anh chưa hề làm thủ tục nghỉ việc. Hồ sơ nhân sự của anh còn ở chỗ chúng tôi, vậy mà sau lưng đi ứng tuyển Kỷ thị, tôi không tin Kỷ thị dám vi phạm hợp đồng lao động mà tuyển anh vào!”
Quả nhiên, người đang bị đám đông vây quanh kia chính là họ hàng của nguyên chủ, anh họ Dư Thanh Bách.
Giám đốc sảnh của tập đoàn Kỷ thị đã nghe tin, vội vàng ra xem xét tình hình.
“Không nhớ! Con không nhớ! Con cứ muốn gọi là ba! Ba ơi, ba ơi! Ba chính là ba của con!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cậu là giám đốc của siêu thị Hồng Vận, ai cho phép cậu đến làm ở Kỷ thị!” Cha Hồng lớn tiếng quát tháo “Đi! Về nhà với tôi!”
Lam Nhu Tuyết vừa bước chân vào nhà họ Kỷ, liền thấy ngay cảnh tượng này.
Tiếng nói trong trẻo vang lên.
Kỷ Chu Dã lập tức tấp xe vào lề.
Chương 93
“Hừ!” Lam Nhu Tuyết cười lạnh “Nếu thật sự yêu con, vừa rồi đã không đuổi hai mẹ con mình ra khỏi cửa!”
Cô bé nghe bài hát vài lần liền nhớ được giai điệu, bắt đầu phối nhạc cho Dung Ngộ bằng tiếng đàn của mình.
“Xem ra lời bọn họ nói là thật. Nếu việc rời công ty cũ của anh chưa được xử lý rõ ràng, vậy xin lỗi, Tập đoàn Kỷ thị sẽ buộc phải chấm dứt hợp đồng lao động…”
Cô bé ngẩng đầu, những giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi xuống, thấm ướt cả một mảng thảm.
“Em chẳng từng nói rồi sao, mấy năm trước thuê ba, bốn người bảo mẫu, kết quả toàn lén đánh đập Tiểu Nguyệt, cho nên em mới…”
Người đàn ông này, đã sớm không còn tin cô ta, vậy mà còn giả vờ đóng vai bạn trai ngọt ngào, tâm cơ thật sâu, thủ đoạn thật độc.
Khi có thêm phần nhạc đệm, bài hát nghe càng thêm da diết và cuốn hút.
Lam Nguyệt ôm chặt lấy chân Kỷ Chỉ Uyên.
Gia đình bên vợ nhất quyết không cho anh nghỉ việc, làm gì có cái gọi là “giấy xác nhận nghỉ việc”.
Lam Nhu Tuyết cứng đờ cả người, m.á.u như ngưng chảy.
Cô ta giận đến mức toàn thân run rẩy, vội vàng chạy tới, ôm Lam Nguyệt vào lòng.
Cũng may cô ta đã kịp rút chân kịp lúc. Nếu không, tương lai chỉ e xương cốt cũng chẳng còn.
Đây là một trong những công trình mang tính biểu tượng của Hải Thành, toà nhà cao chọc trời, vào giờ cao điểm sáng sớm, người đến người đi tấp nập, tràn đầy sức sống và năng lượng.
Cô ta đã chọn Khấu Hạnh.
Chính là Dung Ngộ.
“Tiểu Nguyệt, chú không phải là ba cháu, cháu nên gọi là chú Kỷ.” Kỷ Chỉ Uyên cúi người, đỡ cô bé dậy “Chỉ có người đàn ông thực sự kết hôn với mẹ cháu mới có thể gọi là ba, nhớ kỹ chưa?”
Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm đến trường. Trên đường đi, xe ngang qua toà nhà trụ sở tập đoàn Kỷ thị.
Giọng hát của cô trong trẻo và đầy cảm xúc, từng lời ca nhẹ nhàng tuôn ra từ cổ họng, khiến người nghe chìm đắm trong từng giai điệu…
Đang mải suy nghĩ về công việc, điện thoại liền đổ chuông, là Khấu Hạnh gọi đến.
Thì ra… ngay từ lúc ấy, Kỷ Chỉ Uyên đã biết đến sự tồn tại của Khấu Hạnh? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lam Nhu Tuyết vội giải thích:
Cảnh tượng gây náo động ngay trước sảnh toà nhà.
Anh cầm lấy laptop, đi thẳng vào thư phòng, đóng cửa lại.
“Đợi Dung tiểu thư debut, chúng ta chính là fan kỳ cựu rồi!”
“Mẹ ơi, con không thích chú Khấu…” Lam Nguyệt nghẹn ngào “Chú ấy cứ nói con không ngoan, không nghe lời. Ở bên chú ấy, con rất buồn. Con vẫn thích Kỷ ba ba hơn, Kỷ ba ba yêu con, chiều con, bảo vệ con…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dư Thanh Bách cứng họng, không nói nên lời.
“Con bé này đúng là chẳng hiểu chuyện gì cả.” Giọng Khấu Hạnh đầy bất mãn “Người lớn bận rộn như vậy, nó không thể bớt làm phiền à? Em nhanh chóng thuê bảo mẫu đi, chăm lo cho nó là được.”
Trong khoảnh khắc đó, tim Dư Thanh Bách như c.h.ế.t lặng.
“Chị Nhu Tuyết, không đúng đâu.” Kỷ Chu Dã, đang chơi game, ngẩng đầu nói chen vào “Tối hôm đó ở bờ sông, chúng em rõ ràng nghe thấy Tiểu Nguyệt gọi người đàn ông khác là ba mà. Đã có người mới rồi, anh cả em còn chen chân vào làm gì nữa?”
Lam Nhu Tuyết cắn chặt môi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Còn có cháu nữa!” Đoá Đoá giơ tay “Cháu là tiểu fan nguyên lão!”
“Xí xí xí, mấy người tính là gì mà fan kỳ cựu!” Kỷ lão gia lão gia ló đầu ra từ dưới lầu, lớn tiếng “Tôi mới là fan nguyên lão!”
“Con không về đâu!” Lam Nguyệt khóc lóc giãy giụa “Chú Khấu chẳng tốt với con gì cả, con không muốn ở với chú ấy, con muốn ba!”
Kỷ Chỉ Uyên ngồi trên sofa, còn con gái cô thì ngã sõng soài dưới đất, khóc lóc đến nỗi gần như ngất đi, vậy mà trong nhà nhiều người lớn như vậy, không một ai bước tới đỡ con bé lên.
Cô nhìn thấy một dáng người quen thuộc.
“Kỷ thị ỷ mình là tập đoàn đầu rồng của Hải Thành, dám công khai đào tường nhà chúng tôi, còn phép tắc gì nữa không!” Hồng Hà hét toáng lên.
Dung Ngộ bật cười thành tiếng.
“Nhu Tuyết, em đi đâu rồi? Mấy tổng giám đốc mà anh bảo em liên hệ, đã liên lạc được chưa?”
“A Dã, dừng xe.”
Đột nhiên…
Vậy thì, cho dù con đường phía trước là vực sâu, cô ta cũng nghiến răng mà bước tiếp.
Mấy vị tổng giám đốc đó, là những khách hàng cô ta từng tiếp đãi khi còn làm ở tập đoàn Kỷ thị, họ đều rất khách sáo với cô ta.
“Lần này chắc chắn Dung tiểu thư sẽ giành hạng nhất!”
“Lam tiểu thư, đã sắp xếp xe đưa hai mẹ con về…”
Nhóm của cô yêu cầu mỗi người mỗi ngày phải chấm công hát đủ 100 lần, hôm nay vì nhiều việc mà mất cả nửa ngày, buổi tối cô phải tranh thủ bù lại.
Anh chỉ muốn thoát khỏi vũng bùn nhà họ Hồng, mà sao… lại khó đến vậy… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dung Ngộ đẩy cửa xuống xe, bước nhanh về phía toà nhà Kỷ thị.
Nhưng sự kiên nhẫn của Kỷ Chỉ Uyên đã cạn sạch.
Giám đốc ánh mắt sắc như dao:
Lam Nguyệt mắt đẫm lệ, nằm lăn ra đất gào lên:
“Tiểu Nguyệt vừa tự ý chạy khỏi nhà, em ra ngoài tìm con bé, sắp về công ty ngay đây.”
“Được rồi, đừng nhắc mấy chuyện đó nữa.” Khấu Hạnh lạnh giọng ngắt lời “Tóm lại em quay lại công ty ngay đi, mấy vị tổng giám đốc đó nhất định phải do em liên hệ.”
Quản gia Du lên tiếng:
“Vợ chồng một hồi, cô nhất định phải làm mọi chuyện tuyệt tình đến thế sao?” Dư Thanh Bách mặt mày xám xịt.
“Giấy xác nhận nghỉ việc của cậu đâu? Cho tôi xem trước.”
Anh quả thực đang giữ chức giám đốc tại Hồng Vận, nhưng đó là chức vụ bị ép buộc mà phải ngồi vào.
Cô ta hiện đang làm việc ở Khấu thị, công việc bận rộn, tăng ca mỗi ngày.
Chồng cô ta, phải ở lại siêu thị làm trâu làm ngựa, cô ta tuyệt đối không cho phép Dư Thanh Bách đủ lông đủ cánh mà bay đi mất!
Lam Nhu Tuyết sắc mặt tái nhợt:
“Kỷ Chỉ Uyên, anh sao mà lạnh lùng đến thế? Cho dù là người xa lạ ngã xuống đất, cũng nên đỡ dậy một chút chứ…” Mắt cô ta đỏ hoe “Huống hồ Tiểu Nguyệt gọi anh là ba suốt bốn năm trời, trong lòng con bé chỉ có mình anh là ba, vì sao… vì sao anh lại tàn nhẫn với nó như vậy?”
“Tiểu Nguyệt!”
“Khoan đã!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.