Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 87
Bốp!
Có những chuyện, một khi dính đến huyền học, con người ta sẽ sinh lòng kính sợ khó giải thích.
Tư lão gia chẳng dám đụng đến Dung Ngộ.
Chút lễ phép cũng không có, vậy mà cũng làm được minh tinh? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi cô xuất hiện trước cửa phòng nghỉ, Hải lão gia và Tư lão gia lập tức nhận ra cô ngay.
“Lão Tư, ông không quản cháu mình thì nó thật sự muốn làm loạn rồi. Nó có nhìn xem Dung Ngộ là ai không? Nó có xứng để theo đuổi người ta à?!”
“Lão Kỷ à, nửa chân ông sắp bước vào quan tài rồi, còn đuổi theo thần tượng gì chứ? Đừng để người ta dụ dỗ rồi cho tên vào sổ hộ khẩu nhà họ Kỷ, đến lúc đó lừa mất nửa gia sản thì khổ.”
Con bé này vừa vào đã không chào hỏi câu nào, cứ thế ngang nhiên ngồi xuống, có coi mấy ông già này ra gì không chứ?
“Tư Mã Cương, nhà ông thật ra họ Tư, nhưng năm đó ở Hải Thành có nhà họ Tư Mã khá danh tiếng, nên ông nội ông vì muốn kết thân mới đặt tên ông là Tư Mã Cương.” Dung Ngộ chống cằm nói tiếp “Ông là cháu đích tôn đời đó của nhà họ Tư, được ông nội cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên. Từ đường trăm năm của nhà họ Tư, chính là bị ông chơi đốt lửa mà cháy rụi. Sau đó ông bị ăn đòn nhừ tử rồi phải nhập viện, còn nhớ không?”
Dung Ngộ bước lại, ấn tay ông xuống, rồi ngồi xuống ghế sofa cạnh ông.
“Ấy da, tôi chỉ là không nhịn được đùa một chút thôi mà, Hải lão gia, Tư lão gia, hai ông không phải là… tin thật đấy chứ?”
“Hải Đại Đôn, hồi nhỏ ông tè dầm suốt ngày, cả nhà họ Hải có đến mấy chục tấm ga trải giường, tấm nào cũng dính nước tiểu của ông. Chuyện này chắc chưa quên nhỉ?”
Dù các ngôi sao trong giới giải trí có lộng lẫy đến đâu, trong mắt những gia tộc thế lực như nhà họ Hải và nhà họ Tư, vẫn chỉ là tầng lớp thấp kém.
Chuyện này là từ tận sáu, bảy chục năm trước, nếu cô không nhắc thì ông đúng là đã quên mất rồi.
Chương 87
Nếu là mười mấy phút trước, Tư lão gia sẽ nghĩ cháu mình theo đuổi một ngôi sao nhỏ, chẳng có gì là sai.
“Cô… cô dám nói ông tôi ngốc? Mẹ nó, cô có biết mình đang nói gì không hả? Cô mắng ông tôi ngốc? Ông đây g·i·ế·t… Á, đau đau đau! Ông ơi, buông tay! Đau quá!!”
Tư lão gia: “!!!”
Tên này ông đã bỏ dùng từ nhiều năm trước, còn đặc biệt nhờ một bậc thầy văn học nổi tiếng đặt cho một cái tên đầy ý nghĩa, học thức và đẳng cấp hơn.
Kỷ lão gia không hề hốt hoảng.
“Vì tôi quen cha mẹ của hai người mà, đương nhiên biết rõ mấy chuyện xấu hổ hồi nhỏ của các người rồi.”
Mặt mũi Hải lão gia đầy nghi hoặc.
Hải lão gia và Tư lão gia trông như thể vừa gặp ma. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quan trọng hơn là cô còn dám gọi thẳng tên!
Nhưng càng nghe, lưng càng lạnh toát.
Tư Lâm không nghe rõ phần sau, chỉ nghe thấy đoạn đầu, liền trợn tròn mắt:
“Mẹ, mẹ lợi hại thật đấy.” Kỷ lão gia cười hề hề “Đi thôi, chúng ta cũng ra ngoài.”
Hải Đại Đôn suýt chút nữa bịt miệng cô lại.
Hải lão gia trợn tròn mắt!
“Gặp được Dung tiểu thư ở đây, đúng là có duyên thật đấy. Sau buổi tiệc, cô có rảnh đi xem phim cùng tôi không?”
“Người ngốc như Tư lão gia đây, lý do vẫn kế thừa được sản nghiệp nhà họ Tư, là vì thế hệ đó chỉ có mỗi ông là con trai. Nhưng cậu thì khác, còn có một anh trai, bốn cô em gái, hai em trai, cứ tiếp tục ngốc nghếch như thế, đến lúc chia tài sản sẽ chẳng có phần đâu đấy.”
“Cô… cô nói bậy cái gì đấy?”
“Cháu chỉ mời Dung tiểu thư đi xem phim thôi mà, cháu làm gì sai đâu mà phải xin lỗi?”
Lúc nhỏ, vì tật tè dầm đó, ông thường bị người khác chọc ghẹo, đó là nỗi nhục cả đời không gột rửa được.
Kỷ lão gia cười đến không thể dừng lại, liên tục vỗ đùi:
Thật sự chỉ là nói đùa thôi sao?
Dung Ngộ mỉm cười hiền hòa:
“Bảo xin lỗi thì xin lỗi!” Tư lão gia tát một cái vào sau đầu hắn “Còn lèm bèm nữa thì ông cắt thẻ ngân hàng ngay lập tức!”
“Hải Đại Đôn? Tư Mã Cương?”
“Thằng nhóc thối tha!” Tư lão gia đá cho Tư Lâm một cú vào m.ô.n.g “Mau… là họ Dung đúng không, mau xin lỗi Dung tiểu thư đi, nhanh lên!”
Tư lão gia ban nãy còn đang cười vì nhớ lại chuyện hồi nhỏ Hải Đại Đôn tè dầm bị mình chọc phá, giờ bị ánh mắt của Dung Ngộ quét qua, bỗng dưng rùng mình một cái, không hiểu sao lại thấy sợ…
Hải lão gia nuốt nước miếng:
“Ha ha ha ha!” Kỷ lão gia cười lớn, “Nhìn hai ông già này kìa, sợ đến toát mồ hôi hột, chậc chậc, người cầm lái nhà họ Hải, gia chủ nhà họ Tư, đều là nhân vật hàng đầu ở Hải Thành, vậy mà bị một cô bé dọa cho tè ra quần, hai người ngu ngốc đến mức nào vậy, đúng là buồn cười c.h.ế.t mất thôi!”
Vừa nghe cô mở miệng, Tư lão gia còn định mắng cô ăn nói bậy bạ.
Huống chi Dung Ngộ lúc này mặc đồng phục học sinh, tuổi còn nhỏ, hai ông cụ lại càng xem thường.
Chuyện này là bao nhiêu năm trước rồi, sao cô bé này lại biết rành rọt như vậy?
Nhưng bây giờ…
“Vô lễ!” Tư lão gia đập bàn quát “Con nhỏ ở đâu tới vậy, đây không phải chỗ cô nên đến! Người đâu, mời ra ngoài!”
Tư Lâm đành phải mở miệng:
Cha mẹ họ mất cả chục, hai chục năm rồi, mà lúc ấy con bé này còn chưa ra đời cơ mà?
Quả nhiên, vẫn là mẹ ông ra tay mới lợi hại.
Còn Tư lão gia thì thật sự bị dọa sợ rồi.
Con bé này… quá tà môn.
“Xin lỗi Dung tiểu thư.”
Một cô gái nhỏ mà thật sự biết cha mẹ ông?
“Chuyện gì mà cười vui vậy?”
Dung Ngộ mỉm cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hải lão gia: “!!!”
“Ồ, xin lỗi nhé.” Dung Ngộ nhún vai “Cha mẹ hai người lúc nào cũng gọi mấy cái tên này trước mặt tôi, nên tôi quen miệng gọi vậy thôi.”
Tư Lâm ôm mông, không phục nói:
Hải lão gia cau mày liên tục.
Tư Lâm vừa nhìn thấy Dung Ngộ đang ở đây, liền nhếch môi cười, bước nhanh tới:
Cô ấy là ai?
Ông túm lấy tai Tư Lâm, vội vàng lôi thằng cháu ra khỏi phòng.
Cô gái này sao lại biết được cái tên “Hải Đại Đôn”?
Vậy tại sao từng chi tiết cô ấy nói… đều chính xác đến rợn người?
Ông lớn hơn cô bao nhiêu vòng tuổi, thế mà lại không tôn trọng chút nào!
Hải lão gia nhìn Dung Ngộ một cái, muốn hỏi thêm, nhưng lại không dám, đành quay đầu bước ra theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ lão gia lập tức như chú mèo nhỏ được vuốt lông, ngoan ngoãn lại ngay.
Chỉ cần một ánh nhìn, đã khiến ông có cảm giác bị nhìn thấu tâm can.
Dung Ngộ nhìn rõ biểu cảm kinh ngạc đến mức sợ hãi của hai ông cụ, sau đó khẽ cười tinh nghịch:
Sợ lại nghe cô nói ra điều gì còn đáng sợ hơn.
Sau khi nghe những lời vừa nãy của Dung Ngộ, ông không dám chắc tất cả chỉ là trò đùa.
Là người thế nào? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dung Ngộ nhấc ly cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó mới ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên nụ cười như có như không:
“Cô… cô… sao có thể biết được!”
Dung Ngộ mỉm cười:
Vì mẹ ông xưa nay không nói những lời vô căn cứ.
Lâu lắm rồi Kỷ lão gia mới có thể thoải mái cười lớn thế này trước mặt hai người bạn già.
Giọng nói vang lên từ cửa phòng nghỉ, cánh cửa mở ra, là ba người cháu Kỷ Chỉ Uyên, Hải Trường An, Tư Lâm, đến mời các ông ra đại sảnh dùng tiệc.
Hình nền điện thoại của Kỷ lão gia chính là ảnh của Dung Ngộ.
Kỷ lão gia mặt lạnh như tiền:
Dung Ngộ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Tư lão gia.
“Đúng đấy đúng đấy!” Tư lão gia cũng tiếp lời “Nếu ông thật sự cưới một cô bé mới mười mấy tuổi, thì thiên hạ cười vỡ bụng mất thôi!”
“Buồn cười quá, ha ha ha ha!”
Kỷ lão gia trừng mắt, chộp luôn hai ly cà phê trên bàn định hắt lên đầu hai ông kia.
Một cái gối bay thẳng vào đầu Tư Lâm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.