Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62
Lần này đột phá lên tận hạng 63, thật sự quá chấn động.
“Lớp trưởng: xếp hạng nhất lớp, hạng 63 toàn khối.”
Cậu ấy vẫn luôn là học sinh giỏi nhất lớp, nhưng trong bảng xếp hạng toàn khối, thì thường chỉ ở tầm khoảng ngoài hạng 110. Thành tích cao nhất trước đây cũng mới chạm mốc 101.
“Bài kiểm tra tháng thứ hai của học kỳ một lớp 12, lớp ta tiến bộ vượt bậc!” Giọng Bùi Nhã Như đầy phấn khởi, “Toàn thể học sinh đều có bước tiến lớn! Tiếp theo, tôi sẽ công bố bảng xếp hạng.”
Vì sao viện nghiên cứu không mời hắn? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảm giác chênh lệch đó khiến cô ta như muốn phát điên.
Trước đây, bất kể cô ta đi đến góc nào trong khuôn viên trường, luôn là tâm điểm bàn luận của mọi người.
Lúc cô ta ngẩng đầu lên, thì bắt gặp ánh mắt của Tống Hoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mẹ nó, đứa nào khốn nạn tung bảng xếp hạng của kỳ thi tháng lên mạng thế? Hot search nổ rồi kìa! Dung Ngộ, độ hot của cậu có hơi bị cao quá rồi đấy… Đứng bét thì đã sao, cũng đâu cần dân mạng làm ầm ĩ đến vậy…”
“Cậu yếu quá. Môn Toán thì thôi rồi, Khoa học tổng hợp càng tệ. Phải ôn từ kiến thức cơ bản lớp 10, từ hôm nay về sau đừng rời lớp sau giờ học tối nữa, tôi sẽ kèm cậu ôn tập…”
Nhưng người quá đông, căn bản không có cơ hội.
Vừa ngồi xuống chỗ, cô đã thấy cô chủ nhiệm Bùi Nhã Như rạng rỡ bước lên bục giảng.
Từ khóa “Dung Ngộ đứng bét toàn khối” đang chễm chệ vị trí số một trên hot search.
“Hai em, một người đứng áp chót, một người đứng thứ ba từ dưới lên, nói xem định cải thiện thế nào để cùng nhau tiến bộ?”
Da đầu Dung Nhược Dao căng chặt, vội bước nhanh tới: “Tống Hoài.”
“Ba bạn này đã lọt vào top 100 toàn trường, xin cả lớp nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng!”
Bạn học thì đang bàn về việc Dung Ngộ nổi tiếng thế nào.
“Không phải cô ấy lợi hại, mà là Chu Á Trầm không ra gì, bên thương hiệu không tìm được người thay thế nên mới miễn cưỡng để cô ấy làm đại diện thôi.”
Lớp trưởng đang học nhóm cùng cậu lập tức cầm bài thi của cậu lên, nhíu mày:
Trần Niên ngơ ngác đứng dậy.
[Dung Nhược Dao từng đoạt giải nhất piano toàn quốc, giải nhì thư pháp, giải vàng hội họa… Thật sự là học bá, chẳng sợ tin đồn nhảm.]
Chỉ riêng hắn lại đang suy nghĩ tại sao Viện Nghiên cứu Hàng không Vũ trụ số 4 lại công khai ủng hộ Dung Ngộ?
Dung Ngộ được các bạn lớp 20 vây quanh đưa vào lớp.
Cậu quay đầu nhìn Dung Ngộ, ánh mắt đầy cảm kích.
Học sinh áp chót: “Không phải vẫn còn người đứng bét à?”
Hồi cấp 2 cậu từng là học sinh top 5, nhờ đó mà thi đậu vào trường Nhất Trung.
Lớp trưởng, bí thư chi đoàn, và cán sự học tập, cả ba đều nhìn cô bằng ánh mắt biết ơn từ tận đáy lòng.
“Bí thư chi đoàn: hạng ba lớp, hạng 84 toàn khối.”
Thấy trong tay cô cầm xấp bài thi dày cộp, Dung Ngộ mới sực nhớ ra, tuần trước có kỳ thi tháng Năm, nhưng cô chỉ làm một bài thi Ngữ văn, đến cả bài luận cũng chưa viết xong thì đã bị gọi đi gấp.
Vừa bước vào cổng trường, ánh mắt của rất nhiều học sinh đổ dồn về phía Dung Ngộ, từng nhóm nhỏ tụ tập xì xào bàn tán.
Trước đây, bọn họ chật vật mãi cũng không chen nổi vào top 100. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Ha ha, tôi đã nói rồi, người trong giới giải trí thì tạo dựng hình tượng gì cũng được, nhưng đừng bao giờ giả làm học bá. Mới mấy ngày thôi đã lật xe rồi.]
Bùi Nhã Như cắt ngang: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả lớp như bùng nổ, tiếng vỗ tay vang rền như sấm, kéo dài mấy phút mới dần lắng xuống.
“Được rồi, bây giờ cô giảng bài thi. Chiều nay, trường ta sẽ tổ chức họp phụ huynh khối 12.”
[Tổng điểm sáu môn là 750, vậy mà Dung Ngộ chỉ được hơn 80 điểm? Não cô ta chưa phát triển hoàn chỉnh à? Làm gì đến nỗi thấp thế?]
“Đừng nhìn tôi như sắp khóc đến nơi vậy.” Dung Ngộ rùng mình, “Thay bằng Kỷ Chu Dã ấy, có giảng 100 lần cũng vô ích. Còn các cậu chỉ cần nhắc một chút đã hiểu, đó là nhờ chính sự cố gắng của các cậu.”
Vậy mà bây giờ, người được mọi người bàn tán, lại là Dung Ngộ.
Thành tích lần này của cậu chủ yếu nhờ vào điểm cao môn Ngữ văn và Tiếng Anh.
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng mắng của Trần Niên:
Nhưng ở nơi công cộng, cô ta không thể để lộ cảm xúc tiêu cực, chỉ có thể gượng gạo nặn ra nụ cười, chào hỏi các bạn học đi ngang.
Kỷ Chu Dã không phục: “Tôi cũng không ngu đến mức đó đâu nhé, cứ chờ đấy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đứng nhất khối cho các người xem!”
[Nộp phí vào là xong, có gì lạ đâu.]
Hắn rất muốn tìm Dung Ngộ hỏi cho rõ.
Mỗi ngày đều phải học thuộc thơ, còn mấy bài văn ngắn thì cậu viết cũng tạm được, môn Ngữ văn lần này Kỷ Chu Dã đạt 103 điểm.
Trường Nhất Trung Hải Thành là trường danh tiếng, chỉ cần lọt vào top 100 toàn khối là gần như cầm chắc suất vào đại học trọng điểm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dung Ngộ nhẹ ho một tiếng: “Người đứng bét… chắc là tôi.”
Nhưng chẳng phải hắn cũng đạt điểm tuyệt đối sao?
“……”
Mắt cậu đỏ hoe: “Cô chủ nhiệm, lần sau em nhất định sẽ học thật tốt.”
Chương 62
Bùi Nhã Như mỉm cười hài lòng: “Em ngồi xuống đi. Tiếp theo là học sinh từng xếp áp chót – Kỷ Chu Dã, lần này xếp hạng 41, tiến bộ rất rõ rệt, đáng khen!”
Kỷ Chu Dã đứng dậy, đắc ý đón nhận ánh nhìn từ khắp lớp.
“Những bạn khác cũng có sự tiến bộ ổn định!” Giọng Bùi Nhã Như tràn đầy niềm vui, “Học sinh đứng cuối lớp lần trước, Trần Niên, lần này xếp hạng 37.”
Những môn còn lại như Toán và Khoa học tổng hợp thì… thảm không nỡ nhìn, miễn bàn thì hơn.
Còn tiếng Anh, nhờ thường xuyên ra nước ngoài, nền tảng vững chắc, nên lấy được 113 điểm.
Chưa từng lọt vào top 100 toàn trường.
“Dung Ngộ hát hay, nhảy ổn, nhan sắc lại còn đỉnh, làm center thì có gì sai?”
[Mấy người nhìn bảng xếp hạng khối Văn chưa? Người đứng đầu là Dung Nhược Dao đấy! Có phải là Dao Dao tham gia show đó không?]
Kỷ Chu Dã lập tức mở điện thoại ra xem.
Bùi Nhã Như thu lại nụ cười, nhìn sang hai nam sinh, giọng nghiêm khắc:
Dung Nhược Dao đang bước trong đám đông, nụ cười ngọt ngào trên mặt cô ta lập tức cứng đờ.
[Dung Nhược Dao mới là học bá thực thụ, từ mẫu giáo đã luôn đứng nhất. Học bá chân chính chẳng cần tạo dựng hình tượng gì cả.]
“Các em đừng so với Dung Ngộ. Việc em ấy đứng cuối bảng không phản ánh thực lực thật sự. Chúng ta vẫn tiếp tục mô hình học nhóm theo cặp, tranh thủ kỳ thi tháng sau tiếp tục bứt phá.”
Nghe vậy, lớp trưởng luôn trầm ổn suýt nữa thì ngã khỏi ghế.
Tan học, bàn của Dung Ngộ lập tức bị vây kín.
“Tôi cứ tưởng Dung Nhược Dao sẽ luôn giữ vị trí số một, giờ xem ra chưa chắc đâu. Dung Ngộ mạnh như thế, sợ là Dao Dao giữ không nổi nữa rồi.”
Chẳng lẽ… chỉ vì cô ấy đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi Vật lý?
Dung Ngộ và Kỷ Chu Dã vẫn đến trường như thường lệ.
Có ai… có ai có thể đến cứu cậu không?
Ngày hôm sau, Kỷ Yến Đình bay đến Kinh Thành để thu âm đĩa đơn mới.
“Không ngờ thật đấy, Dung Ngộ lớp 20 tham gia chương trình tuyển chọn, vừa lên sân khấu đã nổi đình nổi đám, có thể giành được tài nguyên từ tay Chu Á Trầm, thật sự lợi hại.”
Chỉ là… ánh mắt ấy lại đang dừng trên người Dung Ngộ.
Học sinh đứng thứ ba từ dưới lên: “Đúng đúng, để xem ai mới là người đứng đội sổ kỳ này.”
Kỷ Chu Dã: “……”
Ánh mắt Tống Hoài phức tạp.
[Trường Nhất Trung Hải Thành là trường danh giá nhất nhì thành phố, một học sinh học dốt như cô ta làm sao vào được?]
Chỉ là… một khi đã nghiêm túc học lại, thì dù sao cũng nhặt được điểm lên, lần này nhảy vọt mười mấy hạng là điều hoàn toàn hợp lý.
Nhưng sau khi bị phân vào lớp học sinh yếu, lại thêm hoàn cảnh gia đình khó khăn, cậu dần buông xuôi, thành tích sa sút nghiêm trọng.
Bây giờ, chỉ được Dung Ngộ chỉ dẫn sơ sơ thôi, mà cảm giác như bế quan luyện công phá được bình cảnh, tiến bộ nhanh đến không ngờ.
“Cả cuối tuần vừa rồi, tên Dung Ngộ cứ chễm chệ trên hot search hai ngày liền, cô ấy bây giờ đúng là nổi rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.