Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46
Vừa bước ra khỏi quán, điện thoại của Kỷ Chỉ Uyên vang lên, là cuộc gọi từ Lam Nhu Tuyết.
[Tạch phèn như Dung Ngộ mà cũng có fan cãi hộ á…]
Lam Nhu Tuyết không hề ngăn cản, ngược lại còn giơ tay đỡ lấy con bé:
Kỷ Chu Dã: “…”
“Ba ơi, tạm biệt nhé!”
Ông hô lớn:
Văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất.
Quả nhiên là mẹ con Lam Nhu Tuyết, cô ta mặc đầm dài quây n.g.ự.c trắng tinh, dắt tay Lam Nguyệt mặc váy công chúa, bên cạnh hai người còn có một người đàn ông mặc vest, trông rất thân mật.
Kỷ Chỉ Uyên là người thừa kế tương lai của nhà họ Kỷ, một khi thừa kế rồi, giày dép, túi xách, dây chuyền, thứ gì mà chẳng có?
Cả mô hình nhân vật này nữa, là phiên bản giới hạn đó… Nếu không phải con gọi nhiều tiếng ‘ba’, chú ấy cũng chẳng tặng đôi giày xinh kia cho mẹ đâu.”
[Rõ ràng là Hà Kỳ Kỳ bỏ mặc không quản trước, Dung Ngộ mới đứng ra thay thế mà?]
Kỷ Chu Dã tán thành ngay:
Giữa anh và Nhu Tuyết, đúng là liên lạc có phần nhạt đi.
Ngồi ở tầng hai gần cửa sổ, gió thu hiu hiu thổi qua, cả nhà vừa ăn vừa ngắm cảnh bờ sông lung linh ánh đèn, nhìn dòng người tất bật qua lại, cảm giác rất thú vị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ông nội, hay là ông bỏ tiền ra thuê thủy quân đi, việc gì phải tự thân ra trận?”
“Sợi dây chuyền này mắc lắm, tám vạn lận! Còn cái kẹp tóc này, đẹp cực kỳ!
Sau bữa ăn, đã hơn mười giờ đêm.
“Chút này chẳng là gì cả.”
Kỷ Chỉ Uyên bình tĩnh đáp:
Kỷ Chu Dã cau mày:
Kỷ lão gia m.á.u sôi sục:
“Hiếu cái đầu con ấy!”
Lam Nguyệt khoe mấy món quà trong tay:
“Tiểu Nguyệt, không được gọi chú ấy là ba nữa, chú không phải là ba con.”
“Ba ơi, con hàu ngon lắm nè, con đút cho ba ăn.”
Đóa Đóa đưa điện thoại qua:
Sắc mặt Kỷ Chỉ Uyên lập tức đen sì lại.
“Năm…” Kỷ Chu Dã vốn định nói năm vạn, nhưng đổi giọng:
[Rõ ràng Hà Kỳ Kỳ mới là đội trưởng, Dung Ngộ lại giành giật, kéo bè phái, cô lập Hà Kỳ Kỳ, kết quả thi trượt, tự vả.]
Dung Ngộ đi vào, vỗ bốp một phát sau đầu ông cụ.
Kỷ Chu Dã phát rồ:
Đóa Đóa cầm một con hàu nướng đưa cho anh:
“Tiểu Nguyệt, từ từ thôi, coi chừng té đấy…”
“Ai cũng có vòng xã giao riêng, đi chung không đồng nghĩa là hẹn hò.”
Đóa Đóa vỗ tay:
“Cha của Tiểu Nguyệt đâu phải thế này đâu… Không đúng, ý cháu là…sao cứ thấy đàn ông là nó gọi ba, vậy rốt cuộc nó đã nhận bao nhiêu người cha rồi?”
“Cảm ơn Đóa Đóa.”
“Để ăn mừng Dung tiểu thư vượt mốc ngàn fan, cả nhà mình đi ăn mừng đi!”
Là giọng của Lam Nguyệt.
Lam Nhu Tuyết cất điện thoại, không mấy để tâm.
Kỷ lão gia vốn đánh chữ đã chậm, giờ phải cùng lúc “đấu tay đôi” với một đống antifan, nhất thời tay chân luống cuống, mồ hôi đầm đìa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một mũi tên vô hình xuyên thẳng n.g.ự.c anh.
Dung Ngộ bế cô nhóc lên:
“Ơ, kia chẳng phải là dì Lam sao?”
Nhưng Kỷ Lão gia không chịu nghe, nhất quyết phải chửi từng đứa một.
Lam Nhu Tuyết liếc nhìn đôi giày người đàn ông đó vừa tặng, khóe miệng nhếch lên:
“Được được được! A Dã đúng là đứa cháu hiếu thảo!”
Anh đứng bật dậy, toan đi xuống.
“Lam Nguyệt từ nhỏ không có cha, nhận nhiều người làm cha cũng bình thường, nhiều người thương yêu một chút thì có gì sai?”
Những ngày gần đây, Kỷ Chỉ Uyên nhận bảy tám đơn hàng cá nhân, ban ngày bận việc công ty Kỷ thị, ban đêm phải làm thêm để kiếm tiền cho các buổi hẹn hò.
Cô ta mỉm cười lắc đầu:
“A Uyên! Antifan nhiều quá, cháu mau đến giúp ông với!”
Dung Ngộ nhìn theo.
“Thủy quân là cái gì?”
Kỷ Chu Dã cau mày:
Trên màn hình là các từ khóa hot search liên quan đến Dung Ngộ và Hà Kỳ Kỳ:
“Cháu còn mấy tài liệu cần xử lý.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hôm nay fan hậu viện hội của dì đã tăng thêm hơn một nghìn người rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông gật đầu, lái xe đưa hai mẹ con về tận biệt thự.
“Ba ba!”
Kỷ Chỉ Uyên: “…”
Kỷ Đóa Đóa giơ tay nói:
“Ngày mai Tiểu Nguyệt còn phải đi học, tôi phải đưa con bé về rồi.”
Chương 46
Kỷ Chỉ Uyên đóng máy tính, cầm chìa khoá xe, chở cả nhà đến một quán hải sản nướng gần bờ sông.
Anh mím môi, dứt khoát ngắt máy.
“Nhưng mà mỗi lần con gọi là ba, chú ấy đều tặng quà cho con đấy ạ.”
Thế nhưng, Lam Nguyệt lại lao thẳng vào lòng người đàn ông kia, người đàn ông đó ôm cô bé lên, đặt lên vai, giơ cao lên trời.
Trước mặt Kỷ lão gia là năm chiếc điện thoại đang bật màn hình.
Những cư dân mạng kia, càng bị chửi thì càng hăng, lạnh nhạt bỏ mặc mới khiến chúng nguội dần.
[Không biết gì còn cố gắng thể hiện, chắc cố tình tạo drama để nổi bằng tai tiếng?]
“Dù Lam Nguyệt có bao nhiêu người cha đi nữa, nhưng A Uyên à, cháu chỉ có một cô con gái thôi đấy.”
“Lam tiểu thư, có muốn ngắm cảnh đêm thêm chút nữa không?”
Kỷ Chỉ Uyên ngồi trước máy tính, bình thản đáp:
“Năm mươi vạn đi, mà năm trăm vạn cũng được. Muốn thuê thì phải thuê cho rầm rộ, tạo danh tiếng cho bà cố, giúp bà cố giành vị trí center debut, nổi danh khắp ngân hà!”
Kỷ Chỉ Uyên ngồi xuống, nét mặt từ từ dịu lại:
“Từ mười người tăng lên hơn một nghìn, là chuyện vui đó.” Kỷ lão gia đứng bật dậy,
Đường đường là nhà sáng lập Tập đoàn Kỷ thị, ông trùm tài chính Hải Thành, bị vỗ một cái mà không dám hé răng.
Lập tức cầm sách tiếng Anh che mặt.
“Vậy thì đi thôi.”
Người đàn ông bên cạnh vẫn đang bế Lam Nguyệt đi tới:
Dung Ngộ:
“Cháu chưa từng ăn khuya bao giờ, cháu cũng muốn đi!”
Đóa Đóa tinh mắt chỉ tay về phía ban công sát sông ở tầng trệt, “Cả Lam Nguyệt cũng có mặt.”
Đã vài ngày không thấy Lam Nguyệt rồi.
“Ba ba, cao nữa đi, con muốn cao hơn nữa…”
“Gì vậy trời?” Kỷ lão gia sửng sốt, “Cha ruột của Tiểu Nguyệt trở về nước rồi à?”
Kỷ Chu Dã vứt luôn sách tiếng Anh, nhào lại: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mắt ông cụ sáng lên:
Một tiếng gọi vang lên đầy rõ ràng.
“Để cháu thuê thủy quân giúp ông nhé?”
“Cần bao nhiêu tiền?”
Kỷ lão gia chẳng hiểu gì, lập tức gật đầu:
Lam Nhu Tuyết ngồi xuống, nghiêm mặt nói:
Cô ta phải suy nghĩ kỹ xem: làm thế nào để chiếm lại được sự yêu thích của Kỷ lão gia, làm sao để sớm định đoạt chuyện hôn sự…
“Thủy quân có hai loại: một loại là tự phát, như ông là fan tự nhiên nè. Một loại là bỏ tiền ra thuê người, đăng hàng loạt bình luận, điều hướng dư luận.”
Dung Ngộ thong thả lên tiếng:
“Đang đói, đi ăn khuya là chuẩn luôn!”
Kỷ Chỉ Uyên khẽ mỉm cười, cứ ngỡ Lam Nguyệt đã nhìn thấy anh…
“Anh cả, chị Nhu Tuyết kia giữa đêm lại hẹn hò với người đàn ông khác, hai người cãi nhau rồi à?”
Lam Nguyệt hò hét đầy phấn khích.
Lam Nguyệt vẫy tay rất lễ phép chào tạm biệt.
[Nhóm này đội sổ, Dung Ngộ phải chịu trách nhiệm toàn bộ…]
Làm thế nào để thiết lập mối quan hệ tốt với Dung Ngộ đây…?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.