Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43
Ông vừa thức cả đêm học cách đuổi theo thần tượng, người ta làm sao thì ông làm y vậy, rõ ràng không làm gì quá đáng cả.
Trên tay xách một chiếc túi vải bố màu cà phê, tạo điểm nhấn thời trang nhẹ nhàng.
Khi cư dân mạng còn đang bàn tán sôi nổi, người dẫn chương trình bước ra, buổi ghi hình chính thức bắt đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng kỳ lạ là, sau khi chương trình lên sóng, chẳng thấy khán giả nào lên mạng bóc mẽ?
“Nhược Dao dũng cảm bay, Nhược fans mãi đồng hành!”
Trong khi đó, phòng livestream thì đang nổ tung.
“Chúng ta sẽ tăng độ khó cho vòng thi lần này. Đầu tiên là chia nhóm, dựa vào bài hát để chia tổ.
Việc chọn bài và chọn đội trưởng được gắn liền với nhau, khiến mọi người đều phải nghiêm túc cân nhắc.
Lần ghi hình đầu tiên, cũng xách túi giả.
Chương 43
“Không sao, cô cứ gửi mã cho tôi cũng được, tôi đổi sang màu khác, không đụng hàng với cô đâu mà.”
Cô không muốn dây dưa với chủ đề này, bước thẳng về chỗ ngồi.
“Trời ơi, lớn tuổi vậy mà cũng đi theo đuổi thần tượng.”
Dung Ngộ vừa bước lên thảm đỏ, liền nghe thấy tiếng hô của Kỷ lão gia, bước chân suýt nữa vấp ngã.
“Bài kia thì vũ đạo quá khó, còn toàn động tác nằm bò lăn lộn, đúng là muốn lấy mạng mình mà…”
Một thí sinh khác bật cười:
[Hấp dẫn rồi đây. Cô ta có khi nào xách túi giả lên chương trình không?]
“Cô đến cả Hermès cũng không biết à?”
“Tránh xa ông ta ra đi, đừng có định ‘ăn vạ’ chúng ta…”
Chưa đến 9 giờ sáng, thảm đỏ đã bắt đầu náo nhiệt, các thí sinh lần lượt bước lên, ký tên, chào ống kính.
“Lisa mỉm cười, thế giới rạng ngời!”
Đám fan nữ trẻ tuổi lập tức dạt ra một khoảng.
[Đúng là phiên bản dành riêng cho thành viên, đừng tưởng là túi vải mà rẻ, cái đó giá hơn 70 vạn đấy.]
Cách cắt may rất có dụng ý, tôn lên hoàn hảo đường nét cơ thể…
Dung Ngộ xếp hạng 73, rất thấp.
Hà Kỳ Kỳ ngẩn người:
Hai nhóm fan như đang thi nhau, tiếng hô một nhóm cao hơn nhóm kia, khí thế ngút trời.
“Đi còn chẳng vững, nhỡ bị chen ngã thì chương trình chịu trách nhiệm chắc?”
Tô Điềm chắp tay cầu nguyện:
Đó là Hà Kỳ Kỳ, người xếp hạng ba trong tập đầu.
Cái người gọi là chị gái này đúng là ngày càng mất mặt.
Đây là một bài hát từng nổi đình đám, giai điệu vừa cất lên đã khiến người nghe như được quay lại thời thanh xuân.
“Luyến nhân thảo, mình nhất định phải được vào nhóm Luyến nhân thảo, đừng ai chọn mất nó…”
Cô quay đầu, trừng mắt nhìn một cái.
“Trời ơi, còn có cả bài tiếng Anh nữa hả…”
“Không phải…”
Người bạn thân nhất của cô là Tô Điềm, xếp ngay sau, hạng 74.
Các đội trưởng khác cũng lần lượt chọn bài xong, tiếp đến là các thành viên chọn nhóm.
“Hermès? Cái nhà gì cơ?”
Cô ta có nụ cười ngọt ngào, chất giọng thanh thoát, hát bài này đúng là chuẩn không cần chỉnh.
[Giả danh tiểu thư nhà giàu, muốn mượn show để gả vào hào môn hả?]
Chẳng lẽ… khán giả không nhận ra những thương hiệu này?
8 bài hát lần lượt vang lên.
Hà Kỳ Kỳ hít sâu một hơi lạnh.
Ở tập đầu, có 88 thí sinh.
“Tám thí sinh xếp hạng cao nhất sẽ tự động trở thành đội trưởng, và chọn bài hát theo thứ tự xếp hạng…”
Khu vực bên ngoài tụ tập rất nhiều fan, phần lớn đều là fan ruột của Dung Nhược Dao và Lisa, thi nhau hò hét điên cuồng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên màn hình lớn sẽ lần lượt phát 8 bài hát biểu diễn…”
Cô còn tưởng Dung Ngộ là thành viên Hermès, suýt chút nữa đã định nhờ cô ấy mua giúp một chiếc túi phiên bản giới hạn…
“Đây là túi xách của một thương hiệu xa xỉ bậc nhất, chỉ một chiếc thôi đã có giá hơn 20 vạn.”
Còn chưa kịp tiêu hóa hết thông tin ấy, Lisa đã bước tới:
Dung Nhược Dao nhẹ nhàng nhắc khéo, “Nên để lại chút thể diện cho nhau đi.”
Không phải thành viên, vậy sao có thể mua được phiên bản dành riêng cho thành viên?
Cô ta xếp hạng nhất, là người đầu tiên chọn bài, không do dự chọn ngay Luyến nhân thảo.
Dung Nhược Dao và Lisa đứng trên thảm đỏ, ai cũng nở nụ cười, nhưng ẩn sau đó là sự đối đầu căng thẳng lặng lẽ giữa hai người.
“Dung Ngộ, Dung Ngộ, sao sáng mãi không tàn!”
Dung Ngộ đáp:
“Chiếc túi của cô đẹp thật đấy, phối lên trông rất hợp! Mua ở đâu thế? Cô gửi link cho tôi với được không?”
Lisa nhìn kỹ:
[Thành viên Hermès cao cấp trên toàn thế giới chỉ có vài người, đều là gia tộc lớn ở các quốc gia. Dung Ngộ… họ Dung… tôi chưa từng nghe nói có gia tộc lớn nào như vậy.]
Tô Điềm bên cạnh không nhịn được lên tiếng,
Trên chân là một đôi sneaker trắng, tuy đơn giản, nhưng không phải loại giày thường, dường như cũng là của Noir.
Dung Nhược Dao biết rất rõ ưu thế của bản thân.
“Không phải.”
Đến tập thứ hai, chỉ còn 80 người.
“Có nhiều máy quay đang ghi hình.”
Tập thứ hai của chương trình vẫn được ghi hình trực tiếp.
Dung Ngộ thản nhiên trả lời:
Tám người xếp cuối đã bị loại trong im lặng.
Tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, thì đừng giở mấy trò nghịch ngợm như thế này.
Lại đàng hoàng mặc đồ giả lên sân khấu?
“Bài này cao quá, tôi hát không nổi…”
“Đây là mẫu mới nhất của nhà Hermès đó, chắc thật sự không có link mua online đâu.”
Hà Kỳ Kỳ sững lại:
Dung Nhược Dao nheo mắt lại.
Không phải vì sợ mất mặt, mà là sợ Kỷ lão gia lỡ ngã gãy xương, hay bị chen chúc dẫn đến khó thở.
Ngay sau đó, cô chợt nhớ ra đây đang là buổi ghi hình trực tiếp, liền vội vàng nở nụ cười thân thiện giải thích:
Cô ấy cầm lấy túi của Dung Ngộ, nhìn như không muốn buông ra.
Lưng còng, tay chống gậy, đầu đội mũ lưỡi trai, còn cầm theo cả một bảng đèn LED, trên đó viết to đùng hai chữ: “Dung Ngộ”.
Giữa không khí như thiêu đốt đó, bỗng vang lên một giọng nói hết sức “lạc quẻ”:
Cộng tổng các món đồ trên người, giá trị gần 100 vạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Toàn bộ trang phục nhìn có vẻ tùy ý phối hợp, nhưng thật ra đều có chủ ý.
Rõ ràng Dung Ngộ mặc một chiếc váy đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, không đeo trang sức gì cả.
Lời bài hát tích cực, tiết tấu sôi động, vũ đạo giàu cảm xúc.
Lúc này Dung Ngộ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi hết thảm đỏ, ký tên lên bảng nền, rồi hướng về phía hội trường ghi hình.
Điều quan trọng nhất: rất đắt tiền.
Kỷ lão gia vội vàng gãi mũi.
Lisa lập tức hiểu ra,là hàng giả.
Tô Điềm lẩm bẩm không ngừng:
Chiếc váy này nhìn có vẻ tối giản, nhưng thực ra cực kỳ tinh tế, chất liệu cao cấp, không phải màu trắng thông thường, bắt mắt lạ thường.
Không phải vì cái tên hô lên là Dung Ngộ, mà là… giọng nói này rõ ràng là của một ông lão!
Một đám thiếu nữ mười mấy, hai mươi tuổi quay đầu đồng loạt nhìn lại, quả nhiên là một cụ già.
Lisa nhíu mày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dung Nhược Dao đang trò chuyện với người khác, vừa ngẩng đầu đã thấy Dung Ngộ bước vào.
Nhưng ông không dám thử thách giới hạn của Dung Ngộ, đành rút lui trong lặng lẽ.
Lisa câm nín, lặng lẽ quay lại chỗ ngồi.
[Trời đất ơi, phải giàu cỡ nào mới tiêu được từng ấy tiền chỉ cho túi xách vậy chứ?]
Kỷ lão gia hiên ngang bước lên trước:
[Tôi có xem lại tập đầu, Dung Ngộ cũng mang một chiếc túi Hermès giới hạn, giá chính thức trên web là hơn 80 vạn.]
Nhà Hà Kỳ Kỳ hoàn cảnh bình thường, 20 vạn là thu nhập cả năm của gia đình Hà Kỳ Kỳ .
“Ra cửa hàng tiện mua thôi, không có link đâu.”
“Dung Ngộ, chiếc túi vải bố đó của cô là phiên bản giới hạn dành riêng cho thành viên đúng không? Cô là thành viên của nhà Hermès à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[…]
“Dung Ngộ, Dung Ngộ! Sao sáng mãi không tàn~!”
Vậy mà đối với người giàu, chỉ là… một chiếc túi.
“Chiếc váy cô ấy mặc… chẳng phải là mẫu mùa trước của nhà Noir sao?”
Nhưng không hiểu sao, vẫn vô cùng nổi bật, giữa đám đông, liếc một cái là thấy ngay.
Mọi người: “……”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.