Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 304
“Xương bị lệch, không nghiêm trọng. Tôi sẽ cố định lại cho cậu.”
Dung Ngộ không vội rời đi.
“Thịnh Thanh Diễn?”
Lại chạm ngay vào ánh mắt của Thịnh Thanh Diễn.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía bờ.
Vừa đứng thẳng, cậu ta đau đến run rẩy, lắp bắp:
Tất cả tập trung trên đường lớn, lên xe tải trở về trường.
Thịnh Thanh Diễn đi bên cạnh, đáp:
A Yến bề ngoài ngoan ngoãn, không ngờ diễn cảnh hôn lại mãnh liệt thế này… Đây đúng là cảnh mà một bậc trưởng bối như cô không nên xem!
Hai người ăn qua loa ở gần trường, rồi vào rạp.
Thịnh Từ Viễn nhỏ giọng:
“Biết còn hỏi.”
Đoạn Phi mặt trắng bệch, cố nén đau:
Dung Ngộ gõ nhẹ lên đầu cậu ta:
Anh vớ đại hai cành cây trôi trong nước, nhanh gọn làm nẹp cố định.
Thịnh Từ Viễn nhìn bóng người tiến lại, suýt không nhận ra.
Bộ phim của Kỷ Yến Đình là thể loại phá án, xen rất ít tình cảm, nhưng đã có là cảnh nóng.
“Dung Ngộ đã nói chỗ này là khu vực nguy hiểm, vậy mà cậu vẫn kéo chúng tôi đi, lần này bị cậu hại c.h.ế.t rồi!”
Ở đằng xa, đội cứu viện đã tới.
Đây vẫn là anh trai mình sao?
Đội hình chậm rãi nhưng trật tự vượt qua dòng nước xiết.
Anh cúi đầu, tháo sợi dây thừng ở thắt lưng cô xuống:
Thịnh Từ Viễn giơ ngón cái:
“Vậy cậu đứng đây đợi hộ tôi, tôi đi thay đồ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô vẫn mặc bộ đồ huấn luyện, phần trên tạm ổn, nhưng từ đầu gối trở xuống toàn bùn đất, đặc biệt là đôi giày đã chẳng nhận ra nổi màu gốc.
“Đưa tay.”
“Không vấn đề gì hết, anh trai siêu đẹp trai, bỏ xa mấy ‘nam thần’ của Thanh Hoa, Dung Ngộ chắc chắn không rời mắt nổi.”
Một nhóm học bá, giỏi giang trên sách vở, nhưng kinh nghiệm thực tế gần như bằng không, hoàn toàn không biết nên làm gì.
Buộc dây xong, cô vừa định bước xuống nước —
Trong đầu Dung Ngộ, vốn không tồn tại khái niệm “sợ hay không sợ”.
“Điện thoại của tôi bị cuốn mất rồi, ba lô cũng không còn!”
Vừa đi khỏi, Thịnh Thanh Diễn đã tới.
Dung Ngộ bật cười.
Dung Ngộ vốn định trêu anh, nhưng nhìn bộ dạng này, đúng là không chịu nổi đùa, thôi vậy.
Dù nước chảy xiết khiến anh hơi loạng choạng, nhưng anh không hề dừng lại, cứ thế tiến lên, cuối cùng đặt chân được lên tảng đá lớn.
Cô hỏi:
Không còn quân phục, thay vào đó là một chiếc sơ mi trắng tinh tươm, vai rộng, chất vải căng vừa vặn, lờ mờ thấy được đường nét cơ bắp sau lưng, eo thon gọn, quần âu đen cài gọn gàng càng tôn đôi chân dài.
Đoạn Phi, người ướt sũng lấm lem, ngồi bệt trên tảng đá.
Dung Ngộ: “…”
Sắc mặt đám con trai thoáng phức tạp.
Cô đứng ở cổng chờ một lúc.
Thịnh Thanh Diễn quay đầu, nhìn cô gái đang tiến lại gần.
Cô đã thay một chiếc váy trắng, tóc buộc đuôi ngựa cao, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Cậu từng nghĩ anh trai mình hơn hai mươi năm qua chẳng biết cách theo đuổi con gái.
“…”
Xem ra là cậu lo thừa.
Chẳng lẽ cô không sợ sao?
“Tôi đâu có ép các cậu đi, là các cậu tự nguyện theo, giờ còn đổ lỗi cho tôi à? Lúc này đừng trách móc nhau nữa, mau nghĩ cách đi!”
Nam nữ chính trong phòng tắm hôn nhau cuồng nhiệt.
Cô cất cao giọng:
“Kiểm tra quân số trước, rồi từng người một qua! Bám chặt dây!” Giọng Thịnh Thanh Diễn lạnh lùng “Ba người một nhóm, qua nhanh!”
“Huấn… huấn luyện viên, tôi…”
“Là Dung Ngộ! Cô ấy sao lại…”
“Con người phải trả giá cho hành vi của mình.” Giọng Thịnh Thanh Diễn nhạt như không “Cậu đi thế nào thì quay về thế ấy.”
“Nước lũ lạnh lắm, con gái đừng xuống. Để anh.”
Một cái đầu thò sang, là Thịnh Từ Viễn:
Cô thật sự quá xinh đẹp.
Hai nam sinh đỡ Đoạn Phi đứng lên.
Dung Ngộ cúi xuống nhìn.
Bài tập vượt địa hình mang vác của tân sinh viên Đại học Thanh Hoa, vì mưa lũ bất ngờ khiến đường bị chia cắt, buộc phải kết thúc sớm.
Nước tách đôi trước bước chân anh, quần rằn ri ôm sát đường nét cơ bắp, mỗi bước đều toát lên khí chất gọn gàng đặc trưng của quân nhân.
Mấy nam sinh đều chân thành nói:
Thịnh Thanh Diễn ngồi xuống, kiểm tra qua:
“Sao vậy?”
Dung Ngộ ở bờ bên kia đón, kéo từng bạn học lấm lem bùn đất lên bờ.
Anh đứng trước mặt Dung Ngộ, bỗng nhíu mày:
“Anh tôi xuống xe trước để thay đồ rồi, Dung Ngộ, cậu có muốn đi thay luôn không?”
Phim bây giờ đều táo bạo vậy sao?
Anh buộc dây vào người mình, bước chân vững vàng, trực tiếp lội xuống nước.
Hắn gằn giọng:
Hắn định mở miệng xin được cõng.
Anh thậm chí còn khẽ nuốt một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn hai mươi nam sinh tinh thần gần như sụp đổ, tức giận trút hết trách móc lên người Đoạn Phi.
Nói xong liền quay người rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô nói:
Thịnh Thanh Diễn lấy từ túi áo ra một miếng băng cá nhân, nhẹ nhàng dán lên mu bàn tay cô.
Anh không phải đang ở quân khu căn cứ số 4 sao?
“Sao anh lại đến Kinh Thành?”
Cô quay người chạy về ký túc xá.
“Thưa huấn luyện viên, chân tôi gãy rồi, tôi không đi được… có thể nhờ huấn luyện viên cõng tôi không?”
“Đều tại cậu, nhất quyết đòi đi đường này!”
“Dung Ngộ, có phải cậu đang đợi anh trai tôi không?”
Sao lại xuất hiện trong khu rừng núi của bài tập vượt địa hình mang vác của tân binh?
“Vậy vừa hay, ăn cơm xong đi xem phim nhé.” Dung Ngộ lấy từ túi ra hai tấm vé “Phim mới của ảnh đế Ngôn Đình, em chưa ra rạp lần nào, anh có hứng thú không?”
Cô quay đầu đi —
Bỗng một bàn tay kéo mạnh cánh tay cô lại.
“Về Kinh Thành làm thủ tục hồ sơ, tiện thể nhận làm huấn luyện viên quyền thuật cho tân sinh viên Thanh Hoa một ngày, tối mai anh sẽ đi.”
“A, mau nhìn kìa, ai tới kia?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thịnh Thanh Diễn đáp:
Chương 304
“Cảm ơn cậu, Dung Ngộ.”
Cô tưởng là Thịnh Từ Viễn cứng đầu lén theo, ngẩng đầu nhìn, lập tức sững người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không ai ngờ, người đến cứu họ lại là cô gái mà họ từng cho là nhút nhát nhất.
Cô càng tới gần, mặt anh càng đỏ.
Trong lúc chạy trốn, hắn bị gãy chân, đau đến mức toát mồ hôi lạnh, nhưng giờ chẳng kịp nghĩ đến chuyện đó, vì bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Trong tình huống nguy hiểm thế này, cô lại dám một mình đến đây.
Xe dừng trước cổng trường, các sinh viên trải qua một ngày mệt nhoài lục tục đi về ký túc xá.
Đôi mắt cô lập tức sáng rực, khiến vành tai Thịnh Thanh Diễn cũng đỏ bừng.
Lúc này cô mới để ý, không biết từ khi nào mu bàn tay đã bị đá cắt xước, rách một chút da, rỉ ra ít máu, hoàn toàn không đáng ngại.
Dung Ngộ bỗng nhớ tới kiếp trước…
Thịnh Thanh Diễn ho khẽ:
Dung Ngộ khẽ sững:
“Mọi người nắm tay nhau thật chặt, đừng để bị dòng nước cuốn! Tôi sẽ qua ngay!”
Trên bờ, Dung Ngộ trong bộ quân phục huấn luyện đang buộc dây thừng, cố định thật chắc lên thân một cây đại thụ.
Nhưng vì anh cẩn trọng như vậy, cô cũng không rút tay lại.
Cậu liếc về phía xa, Dung Ngộ cũng đang đi tới.
“Anh, cố lên nhé.”
Ngay cả Đoạn Phi cũng lầm bầm một tiếng “cảm ơn”.
“Anh chưa từng xem phim bao giờ, rất hứng thú.”
“Sao thế, có vấn đề gì à?”
Thịnh Thanh Diễn đứng ngay vị trí nguy hiểm nhất giữa dòng, như tảng đá ngầm bất động, giữ chắc dây cho từng người qua.
Nước lũ vẫn không ngừng dâng cao.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.