Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 296
Đi cùng cô giaó ăn cơm, cô cũng sẽ rơi vào cảnh ngượng ngùng như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật đáng tiếc.
Sau khi chào tạm biệt mọi người, cô lập tức theo Thịnh Từ Viễn rời đi.
Cô ăn mặc đơn giản: áo trắng, quần jeans, giày thể thao trắng, cả người tràn đầy sức sống, nổi bật giữa đám đông.
Liễu Kim Việt là viện sĩ trẻ nhất trong nhóm mới được bổ nhiệm, giữa một nhóm các bậc tiền bối, ông trông rất trẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liễu Kim Việt dĩ nhiên biết Dung Ngộ.
Tống Hoài hơi ngạc nhiên, buổi toạ đàm cao cấp như vậy, sao Dung Ngộ cũng đến?
“Dung Ngộ, tôi biết ngay là cậu sẽ tới mà!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
May mà cô phản ứng nhanh.
Vân Tiêu Nguyên xem đồng hồ:
“Anh trai tôi lợi hại lắm.” Thịnh Từ Viễn đầy tự hào “Anh ấy vừa vào quân đội đã lập được một công lớn hạng nhất. Ba tôi nói, với tốc độ này, anh ấy chẳng mấy chốc sẽ thăng chức. Chờ sự nghiệp anh ấy ổn định rồi thì có thể tính chuyện hôn nhân đại sự.”
“Cũng đúng.” Dung Ngộ nói –“A Yến, mấy ngày tới, cháu cố gắng dồn hết việc lại, ở nhà bầu bạn với Tạ lão phu nhân.”
Kỷ Yến Đình cau chặt mày:
Dung Ngộ gật đầu.
Vân Tiêu Nguyên tỏ vẻ tiếc nuối, nói với mấy người bên cạnh:
Thiếu nữ thiên tài như cô, trong giới viện sĩ đã là một cái tên có tiếng.
Dung Ngộ định từ chối, thì thấy Vân Tiêu Nguyên dẫn theo bốn, năm vị viện sĩ đi về phía mình.
Chẳng mấy chốc, buổi tọa đàm bắt đầu. Vân Tiêu Nguyên bước lên bục, bắt đầu giảng về những nghiên cứu toán học tiên tiến nhất. Mọi người trong hội trường đều chăm chú lắng nghe, một tiếng rưỡi trôi qua trong chớp mắt, Dung Ngộ thu hoạch được rất nhiều.
Cô có thể đoán ra ngay, chắc chắn là viện sĩ Vân định đưa cô đi dùng bữa cùng một nhóm viện sĩ, giáo sư.
“CÔ sắp bắt đầu giảng, Tiểu Ngộ, em giúp cô sắp xếp lại bản thảo nhé.”
“Ông nội, bà dì muốn can thiệp quá nhiều, cháu đề nghị sắp xếp lại chỗ ở cho bà ấy.”
Tống Hoài theo Liễu Kim Việt vào phòng bao của nhà hàng. Hắn đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy Dung Ngộ đâu.
Gần đây Kỷ Yến Đình vốn đã dần rút khỏi giới giải trí, trong tay cũng không còn nhiều việc.
Dung Ngộ ngẩng đầu, thấy Thịnh Từ Viễn.
Anh hiểu hàm ý của Dung Ngộ, gật đầu:
Dung Ngộ mỉm cười:
Uống thuốc xong, Tạ lão phu nhân liền ngủ.
Vân Tiêu Nguyên nói tiếp:
“Đến, cô giới thiệu em với một viện sĩ khác.” Vân Tiêu Nguyên đưa cô đi vài bước, gọi “Viện sĩ Liễu.”
“Dung Ngộ, cô cũng đến à, cô…”
Dung Ngộ gật đầu đi làm.
“Vậy thì chỉ đành để lần sau cho mọi người xem năng lực siêu tính toán của học trò tôi thôi, không thua bất kỳ máy tính nào.”
Ông khiêm tốn:
“Viện sĩ Vân quả không hổ là cây đại thụ của giới toán học, nghe một buổi giảng của viện sĩ Vân còn hơn đọc mười năm sách.” Thịnh Từ Viễn thán phục, gấp sổ ghi chép lại rồi quay sang “Từ đây về nhà tôi chỉ mười mấy phút xe, Dung Ngộ, trưa nay cậu qua nhà tôi ăn cơm nhé. Bà nội tôi nhắc mãi, còn bảo nếu tôi không mời được cậu về, thì sau này phòng của tôi sẽ cho Bàn Bàn ở. Nói mới nhớ, Bàn Bàn dạo này thật đáng thương, trước đây có anh trai tôi chơi cùng mỗi ngày, sống sung sướng lắm, giờ thiếu bạn, nó trông như sắp trầm cảm rồi.”
Dung Ngộ đưa tay:
“Cô, em còn có việc, em xin phép đi trước.”
“À đúng rồi, chú nhỏ của tôi cuối cùng cũng sắp cưới vợ.” Cậu kéo Dung Ngộ than thở “Chú ấy hồi trẻ ăn chơi trác táng, bạn gái thay như thay áo, là ‘cái gai’ lớn nhất của nhà họ Thịnh. Chớp mắt đã hơn ba mươi, chuyện hôn nhân vẫn chẳng đâu vào đâu, bà nội tôi sốt ruột phát điên. May là cuối cùng cũng sắp định xong rồi. Đợi chốt ngày cưới, tôi sẽ gửi thiệp mời cho cậu, cậu nhất định phải đến nhà họ Thịnh uống rượu mừng nhé.”
“Hè này tôi bận làm dự án.” Thịnh Từ Viễn hào hứng “Anh trai tôi hồi phục rồi, chú nhỏ cũng nhân cơ hội giải ngũ. Chú ấy vốn ở quân đội mãi không thăng chức, ra ngoài cũng tốt. Chú ấy giải ngũ rồi thì có người quản lý sản nghiệp nhà họ Thịnh, tôi có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào học hành.”
Dung Ngộ gật đầu đồng ý.
“Tiểu Ngộ.” Vân Tiêu Nguyên mỉm cười hiền hoà bước tới “Nói với em một chuyện, trước đây em đăng ký ngành Kỹ thuật Hàng không vũ trụ của Đại học Thanh Hoa, sau khi được các giáo sư đánh giá tổng hợp, nhà trường thấy em có tố chất xuất sắc, đã tiến cử em vào lớp ‘Thiên Hành Kiện’ của Thanh Hoa. Đây là lớp đặc biệt bồi dưỡng nhân tài cho ngành khoa học của đất nước, có thể phát huy tối đa ưu thế của em. Em thấy thế nào?”
Dung Ngộ mỉm cười:
Diễn giả chính là cô giáo của cô – viện sĩ Vân Tiêu Nguyên.
“Không dám, không dám.” Liễu Kim Việt bắt nhẹ tay cô rồi buông ra “Tôi chỉ là người đi trước các em vài bước, nếu kinh nghiệm của tôi có thể giúp các em tránh đi đường vòng, đó đã là công lao lớn nhất của một người thầy rồi.”
Tống Hoài đến nơi, vừa liếc đã thấy Dung Ngộ đang sắp xếp tài liệu bên cạnh bục giảng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dung Ngộ: “…”
“Năm nay lớp Thiên Hành Kiện của Thanh Hoa, nếu tôi nhớ không nhầm, Viện sĩ Liễu sẽ đảm nhận phần giảng dạy môn Vật lý chứ?” Vân Tiêu Nguyên mỉm cười “Sinh viên này tên là Dung Ngộ, được tiến cử vào lớp Thiên Hành Kiện, là học trò của tôi. Sau này mong Viện sĩ Liễu chiếu cố nhiều hơn.”
Dung Ngộ liền nhanh miệng:
Chưa kịp nghĩ ra manh mối, Dung Ngộ và Thịnh Từ Viễn đã ngồi xuống, mải mê trò chuyện.
“Bà dì của cháu bệnh thế này, làm sao ông yên tâm để bà ấy sống một mình?”
Bác sĩ riêng đến nhà, kê cho Tạ lão phu nhân một đống thuốc.
Tống Hoài khựng lại.
“Viện sĩ Vân.”
“Từ Viễn, lâu rồi không gặp. Hè vừa rồi, cậu bận gì vậy?”
“Bà cố yên tâm, cháu hiểu.”
Chương 296
Hắn được vào là nhờ thầy mình – Viện sĩ Liễu Kim Việt – đưa vé, chứ bình thường người ngoài muốn vào thì không có cửa.
Dung Ngộ vừa bước xuống bục, Tống Hoài liền tiến lại:
Cô đến hội trường sớm hơn nửa tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cứ tưởng tượng như Tết, đứa trẻ năm, sáu tuổi bị người lớn bắt đứng ra hát múa, rồi bị hỏi chuyện học hành: “Một cộng một bằng mấy?”, “Đọc được bài ‘Vịnh nga’ chưa?”…
Một câu “Từ Viễn” ngọt xớt… Quan hệ hai người từ bao giờ thân thiết như vậy?
“Em nghe theo sự sắp xếp của cô.”
“Vậy chúc mừng cậu.”
Cô mỉm cười:
Kỷ lão gia trừng mắt nhìn anh:
“Mong Viện sĩ Liễu chỉ bảo thêm.”
Mi mắt cô giật nhẹ.
Câu còn chưa dứt, đã bị một giọng vui mừng cắt ngang:
Chỉ tiếc, ông trở thành viện sĩ quá muộn, chẳng kịp tranh giành nhân tài.
“Cô là viện trưởng Khoa Toán của Thanh Hoa, mỗi tuần dạy hai tiết – một cho khoa Toán, một cho lớp Thiên Hành Kiện. Sau này chúng ta sẽ gặp nhau nhiều hơn. Khi vào học, em hãy tận hưởng cuộc sống đại học, sang năm hai cô mới bắt đầu dẫn em làm dự án. Em còn trẻ, thanh xuân quý giá, đừng vội giao hết mình cho Tổ quốc.”
Ngày hôm sau, Dung Ngộ tham dự một buổi toạ đàm.
Hắn bỗng rất tò mò, giáo viên của Dung Ngộ là ai.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.