Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 290
“Ngon, ngon lắm. Mẹ… à, tôi nói nhầm, đừng để ý. Dung tiểu thư, cô cũng ăn chút đi.”
Ăn xong, cô không quấy rầy hai người trò chuyện, cầm điện thoại ra đình hóng gió trong vườn, vừa ăn trái cây vừa lướt tin tức.
Kỷ Yến Đình và Kỷ Mặc Hàn cũng dứt khoát dọn tới, ở phòng tầng ba.
Anh đặt một xấp tài liệu xuống bàn.
“Vay bao nhiêu?” Dung Ngộ hỏi.
Kỷ lão gia giơ cả hai bàn tay:
“Anh rể về ở Kinh thành, sau này hai nhà qua lại tiện rồi. Tôi chọn một món quà mừng tân gia, treo ở phòng khách là vừa đẹp.”
Bữa tối nhanh chóng được dọn ra, trên bàn xuất hiện một đĩa củ cải cay rất… khác thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi thấy nội dung trong đó, mắt ông mở càng lúc càng to.
Kỷ lão gia vội xua tay:
Dung Ngộ liếc lên nhìn.
Dung Ngộ cắn thử một miếng, nếu bớt muối và xì dầu thì thật ra vị cũng không tệ.
Ánh mắt Tạ phu nhân đảo qua mấy người trong phòng khách: Kỷ Yến Đình, Kỷ Mặc Hàn, và cô gái từng gặp trên du thuyền – vị “Dung tiểu thư” kia.
Kỷ lão gia từng lăn lộn thương trường nhiều năm, tất nhiên hiểu mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
“Cái… là…” Kỷ lão gia gãi đầu, “Mẹ, hôm nay Hiểu Tuệ lại tới, vẫn muốn nhờ con giúp một việc. Trước đây bà ấy rất mạnh mẽ, để mở miệng vay tiền với bà ấy là chuyện vô cùng khó, mà giờ bà ấy đã nói ra rồi, con cũng ngại từ chối.”
Ánh mắt này, Dung Ngộ hiểu ngay, ý ông là có nên nói thật cho Tạ phu nhân biết thân phận của cô hay không.
Đang mải nghĩ, quản gia Du bước vào:
Kỷ lão gia cắn “rốp rốp” miếng củ cải: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tầng một ngoài phòng người hầu còn có một phòng ngủ lớn, dành cho Kỷ lão gia.
“Cô là khách, sao lại phải xuống bếp…”
Dung Ngộ cau mày:
Biết đâu, trước thì cho bà biết, sau đó chưa đầy một khắc, con cháu nhà họ Tạ đã biết cả chuyện cô là một linh hồn từ bảy mươi năm trước…
Tạ phu nhân gần như mỗi ngày đều phải chạy khắp nơi vay tiền để lấp cái hố khổng lồ này.
“Bà cho hơi nhiều xì dầu, nhưng không sao, coi như nếm lại vị xưa.”
“A Yến.”
Bên kia lại nói không thể giúp, vì đây là phạm pháp, ông mà ra tay là đồng nghĩa tiếp tay cho hổ…
Ánh mắt bà dừng trên gương mặt Dung Ngộ khá lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
So với biệt thự Phù Dung Trang viên ở Hải Thành, biệt thự tại Kinh thành có nhỏ hơn một chút, sân vườn cũng không rộng bằng, nhưng để cả nhà ở thì vẫn dư dả.
Ngay cả con người sống sờ sờ cũng có thể ném thẳng lên vũ trụ, vậy không biết bọn họ đã vứt bao nhiêu rác ngoài đó nữa.
Nhưng vị phu nhân này chỉ là em dâu của Anh Bảo, không có quan hệ bền chặt với Nhà họ Kỷ.
Thì ra là con trai của Tạ phu nhân đã lấy danh nghĩa lợi nhuận cao để huy động hàng chục tỷ từ người dân, còn làm giả văn bản phê duyệt của chính phủ để thu hút rất nhiều người tham gia.
Hậu bối nhà họ Kỷ, đã có quan hệ huyết thống thì cô tin được.
“Mô hình Ponzi.” Kỷ Yến Đình trầm giọng “Dùng tiền của nhà đầu tư mới để trả lãi cho nhà đầu tư cũ, tạo ra ảo giác đang sinh lời… Giờ thì đứt gãy dòng tiền, hố không lấp nổi nữa. Tài sản cố định của Tạ thị đều đã đem thế chấp, nhưng vẫn không che được. Một khi bùng ra, mấy người cầm quyền nhà họ Tạ sẽ đều phải ngồi tù.”
Kỷ lão gia tròn mắt:
Chương 290
“Bà cố có gì dặn?”
Bà bất chợt thở dài:
Tạ phu nhân mỉm cười:
Một quý phu nhân kiêu kỳ chịu hạ mình đến mức này, chắc chắn là gặp biến cố lớn.
Vị phu nhân này hồi trẻ có lẽ từng làm những việc ấy, nhưng mấy chục năm sống trong nhung lụa thì đã ít khi động tay. Dù vậy, bà vẫn cố chấp muốn tự nấu, một đám người hầu phải đứng cạnh phục vụ.
Cô đang đọc tin rất chăm chú.
Kỷ lão gia mang theo quản gia Du cùng mấy người hầu, dọn ra hơn chục vali, rầm rộ lên đường tới Kinh thành.
Nhưng Tạ phu nhân đã xắn tay áo, bước vào bếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ lão gia lén nhìn Dung Ngộ.
Kỷ lão gia nhấp một ngụm trà rồi nói:
“Mẹ ruột của Dung tiểu thư mất sớm, cha tái hôn, nhà không còn chỗ dung thân nên vẫn ở Nhà họ Kỷ. Tôi coi Dung tiểu thư như cháu gái ruột… cháu gái, cả nhà đều là người một nhà.”
Bà tặng một bức tranh thủy mặc.
“Sao thế?”
Đợi khi đại học khai giảng, Kỷ Cảnh Xuyên và Kỷ Chu Dã thuận lợi đỗ vào trường ở Kinh thành, cũng sẽ chuyển tới đây ở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ phu nhân mặc một bộ sườn xám thanh nhã, theo sau là trợ lý đời sống, khuôn mặt tươi cười bước vào:
Một bên nói phải giúp, dù sao đây cũng là em gái ruột của người vợ ông yêu nhất, từng ra tay giúp Nhà họ Kỷ.
Kỷ Mặc Hàn vốn không giỏi ứng xử, gắp một miếng cho vào miệng, vừa cắn đã phun ra, mặt nhăn nhúm:
“Nhà họ Kỷ các đời đều không có con gái, nhận một cô cháu gái cũng tốt, con gái vốn rất biết quan tâm.”
“Một tỷ.”
“Đi điều tra xem nhà họ Tạ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Cô suýt không tin nổi, thời đại này mà vẫn xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa lại ở một siêu cường như Hải Đăng…
Ông con trai tám mươi tuổi của cô lại gần.
“Bà cố, đây là lời và bản nhạc.”
“Có hỏi bà ấy vay số tiền lớn như vậy để làm gì chưa?”
Cô bắt gặp một bản tin về ngành hàng không vũ trụ, hai phi hành gia của Đăng Tháp Quốc bị mắc kẹt ngoài vũ trụ suốt mấy tháng liền.
Tạ phu nhân hơi ngượng:
Kỷ lão gia lập tức bảo quản gia Du cho người treo lên.
Dung Ngộ tắt màn hình điện thoại, quay đầu lại:
“Sao… mùi vị hơi lạ…”
Mẹ ở đâu, ông liền theo đó, tuyệt đối không chịu xa mẹ.
Giờ chuyện đã sắp không che nổi nữa.
Kỷ lão gia lập tức cầm lên xem.
Dung Ngộ quay sang:
“Mẹ.”
Dung Ngộ khẽ lắc đầu.
Dung Ngộ cũng nhìn rõ: Hợp đồng huy động vốn trái phép, thư khiếu nại tập thể của các nạn nhân, sao kê ngân hàng… Lông mày cô lập tức nhíu chặt.
“Chuyện… chuyện này không thể nào…”
Dung Ngộ vừa nhìn bản nhạc vừa khe khẽ ngân nga.
Tầng hai, căn phòng đơn rộng nhất được Kỷ lão gia sắp xếp lại cho Dung Ngộ, bài trí giống hệt phòng ngủ ở Hải Thành.
“Năm đó, khi chị tôi mang thai, chị ấy thích nhất là ăn củ cải muối cay và đậu phụ cay tôi làm. Ai cũng tưởng là con gái, ai ngờ lại là con trai. Mà thằng nhóc ấy cũng thích ăn củ cải cay. À đúng rồi, anh rể cũng thích chứ nhỉ, hôm nay tôi có hứng, để tôi vào bếp làm một món cho anh rể.”
Cô rất thích ý cảnh mà ca từ truyền tải, nên đã quyết định nhận công việc này, nhưng… luôn có cảm giác giai điệu dường như có chút gì đó không ổn.
Kỷ Yến Đình bước lại:
“Lão gia, Tạ phu nhân tới.”
Kỷ Yến Đình gửi qua một tập tin, “Là tác phẩm của Tề Túc – thiên tài trong giới âm nhạc. Lời hay lắm, phần nhạc cũng do anh ấy viết. Bà cố xem trước để làm quen.”
“Nhà họ Tạ gặp chút rắc rối, cụ thể thế nào con cũng không tiện hỏi, sợ bà ấy khó xử.” Kỷ lão gia thở dài “Một tỷ đưa ra, chắc là đủ giải quyết rắc rối của nhà họ Tạ. Đợi họ vượt qua được cửa ải này, sẽ từ từ trả lại.”
Ông cảm giác nhân cách mình như bị xé làm đôi:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.