Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29


480.000 tệ, đối với anh không phải con số lớn. Tiền ăn uống hàng tháng của anh còn cao hơn thế.

“Em không biết anh và ông nội có chuyện gì, nhưng ông nội đã căn dặn em, không được cho anh mượn một xu. E rằng lão tam và lão tứ cũng bị ông nội dặn rồi. Xin lỗi, anh cả.”

Kỷ Chỉ Uyên âm thầm xót ruột.

“Xin hỏi có phải là người nhà của Lam Tử Cương không? Anh ta hiện đang bị tạm giữ vì lạm dụng chức vụ để trục lợi bất hợp pháp, mong cô lập tức đến đồn cảnh sát để phối hợp điều tra…”

Kỷ lão gia giơ gậy gõ thẳng vào đầu Kỷ Chu Dã:

Trong lòng bỗng thấy cân bằng.

“Chỉ Uyên… sao rồi? Ông nội có chịu rút lại đơn không…?”

“Đồ mất nết!”

“Tìm không thấy cháu, cũng không tìm được Lam Tử Cương, hết cách rồi, đành để cảnh sát xử lý.”

Kỷ Chỉ Uyên móc ví ra, bên trong rỗng không:

“A Yến…”

Kỷ Chu Dã: “……”

“Cháu cảm thấy ông còn gì để cho cháu không?”

Anh cả là người thừa kế tương lai của Kỷ thị, ở nhà quyết định mọi chuyện, đến ông nội cũng thường phải bàn bạc trước khi quyết định đại sự.

Nhưng… Nhu Tuyết mồ côi cha mẹ, chỉ còn lại duy nhất người thân là Lam Tử Cương…

Lam Nguyệt mở to mắt hỏi:

“Còn nếu lần sau…” Kỷ lão gia cắn răng nói:

Cô khẽ cong môi cười:

“Nếu Lam Tử Cương có thể hoàn trả mười lần số tiền đã lấy trong vòng ba ngày, Kỷ thị sẽ rút lại đơn báo án.”

Quản lý gật đầu, lui ra trước.

Kỷ Chỉ Uyên khựng lại.

Chưa đầy một giây sau, WeChat thông báo: bạn đã nhận được 1.000.000 tệ (100 vạn).

Dung Ngộ đưa một ly nước cho Kỷ lão gia:

Anh nhanh chóng thanh toán.

Thêm vào đó, Kỷ Chỉ Uyên thường tặng hàng hiệu xa xỉ, cô ta không thích thì mang bán lại.

Chương 29

“Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy? Kỷ lão gia nhà anh đêm hôm còn gọi cho tôi, cấm tôi không được viện trợ tài chính, nếu không sẽ ngừng hợp tác với công ty tôi…”

Anh mím môi hỏi:

“Ông thấy cháu sống sung sướng quá rồi, đến hơn bốn mươi vạn mà cũng không coi ra gì!”

Chuyện này, anh không trách được bà cố hay ông nội. Vì rõ ràng, Lam Tử Cương thật sự đã sai.

“Ông nuôi ra một người thừa kế đầu óc thế này sao? Lam Tử Cương là con mọt đang gặm vào rễ của Kỷ thị, mà cháu lại còn mở miệng xin tha cho nó? Muốn chọc ông tức c.h.ế.t đấy à?!”

“Anh cũng hết tiền rồi. Tất cả thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng, tài khoản… đều bị thu hồi rồi.”

Ánh mắt Kỷ Chỉ Uyên u ám như mực, chỉ đành gọi cho bạn bè.

Nhưng bây giờ…

Kỷ lão gia lấy ra hai túi rỗng không:

Kỷ Chu Dã chen miệng:

Kỷ Chỉ Uyên sải bước đi vào đại sảnh, môi mím chặt:

“Chi phí hết bao nhiêu?”

Kỷ Chu Dã sững sờ.

Hôm nay… có chút kỳ lạ rồi.

Anh lập tức gọi cho lão nhị:

Mười lần? Tức là 4.800.000 tệ. (480 vạn)

Trước đây tan học thì tùy tiện ăn ngoài rồi ghé net cày game.

“Ông ơi, hôm nay cháu phục vụ bà cố chu đáo như thế, có phải nên… thưởng gì không ạ?”

“Còn cháu nữa!”

Kỷ Chu Dã rơm rớm nước mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dung Ngộ không quan tâm người nhà họ Lam có đi tù hay không.

Thắp cho anh cả nén nhang vậy.

“Vài hôm trước cậu vừa mượn hơn 20 vạn, hôm nay lại mượn 8 vạn, có chuyện gì thế? Nhà họ Kỷ phá sản rồi à?”

Lam Nhu Tuyết nhận ra sự bất mãn trong ánh mắt anh, đang nghĩ cách nói đỡ thì điện thoại bỗng đổ chuông. Là số lạ. Cô ta tiện tay bắt máy.

Quản lý nhà hàng hơi bất ngờ.

Lam Nguyệt hí hửng cười:

“Lam Tử Cương là em ruột của Nhu Tuyết, cậu ta mới vào công ty được nửa năm, vẫn còn trong giai đoạn học việc, có sơ suất trong công việc cũng là chuyện dễ hiểu. Cháu cho rằng không cần thiết phải làm lớn đến mức báo cảnh sát.”

Hơn bảy mươi nghìn tệ, cô ta có thể chi trả.

“Để tránh cháu dùng tài sản của nhà họ Kỷ lấp hố cho nhà họ Lam, xin lỗi, tất cả tài sản đứng tên cháu bao gồm bất động sản, xe cộ, bộ sưu tập, vàng bạc, hàng hiệu, Kỷ gia sẽ thu hồi toàn bộ. Quản gia Du, làm phiền ông trong hai tiếng đồng hồ xử lý sạch sẽ tài sản của đại thiếu gia.”

Nhưng hôm nay mới phát hiện, tiền ăn ngoài cũng không có, thẻ tín dụng quẹt hết hạn mức, trong WeChat thì chỉ còn đúng năm tệ sáu xu… nghèo đến đáng thương.

Lam Nhu Tuyết hiểu rõ.

Trời đất ơi, hóa ra anh cả cũng thảm chẳng kém mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh Lam cũng tốt bụng lắm mà. Tháng trước còn dẫn cháu đi uống rượu với đám bạn. Người rất nghĩa khí. Cháu cũng thấy… không cần thiết phải báo cảnh sát đâu, chỉ hơn bốn mưoi vạn thôi, nhà họ Kỷ chi ra là xong mà.”

Vị tổng giám đốc này mỗi lần đến nhà hàng dùng bữa chưa từng hỏi giá, đều là quẹt thẻ thẳng tay.

Ông lão trừng mắt nhìn Kỷ Chỉ Uyên:

Quản lý đáp:

Phù Dung trang viên mời hẳn tám đầu bếp chuyên nghiệp, đủ các trường phái ẩm thực Hoa Hạ.

Hẹn hò mà để phụ nữ trả tiền, liệu có phải hơi mất mặt không?

Miệng cô bé lập tức bị bịt lại.

Thế mà giờ đây, bà cố chỉ vừa mới quay về , anh cả lại còn thảm hơn cả mình.

Kỷ Yến Đình cắt lời:

Vừa cúp máy, điện thoại của Lam Nhu Tuyết gọi đến.

Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một Dung Ngộ, tình thế quay ngoắt một trăm tám mươi độ, khiến cô ta trở tay không kịp?

Mỗi ngày món ăn không trùng lặp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sổ sách ghi rất rõ, chỉ trong nửa năm, cậu ta đã rút ra khỏi Kỷ thị 480.000 tệ. Nếu là cháu, thì cháu sẽ xử lý thế nào?”

Dung Ngộ nhún vai:

Nói thẳng ra, cô ta không hề nghèo.

“Chuyển luôn cho tôi mượn 100 vạn.”

Anh gần như cách vài ba ngày lại dẫn Lam Nhu Tuyết đến đây ăn một lần.

Kỷ Chỉ Uyên mím môi càng chặt.

Cô nhìn sang Kỷ Chỉ Uyên:

Ăn xong, cậu xoa tay nói với ông nội:

Đầu bên kia rất khó hiểu:

Dẫu sao cũng là ruột thịt, không thể mặc kệ được.

“Tổng cộng 78.600 tệ.”

Khi ly hôn, cô ta được bồi thường một khoản hơn hai trăm nghìn, mấy năm nay đi làm cũng tích lũy được không ít.

“Làm phiền anh chờ một chút.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lại công tư bất phân, thì ông sẽ điều cháu sang chi nhánh để rèn luyện lại vài năm!”

Anh giơ tay:

Cậu quay đầu lại, thấy Kỷ Chỉ Uyên vừa về tới, vội vàng chạy tới, vẻ mặt tội nghiệp:

Kỷ Chỉ Uyên khẽ cau mày.

Kỷ Chu Dã hiếm khi về nhà ăn, hôm nay lại tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn, còn gắp đồ ăn cho Dung Ngộ.

Kỷ Chỉ Uyên đứng lặng giữa đại sảnh thật lâu.

Kỷ Chỉ Uyên mở danh bạ, gửi yêu cầu mượn tiền cho một người bạn.

Giọng cô ta khản đặc, nức nở:

Kỷ Chỉ Uyên không muốn giải thích, chỉ ngừng vài giây rồi nhắn:

Nghĩ đến đây, Lam Nhu Tuyết không nói gì.

Nhu Tuyết lại nói chuyện tiền nong trước mặt con gái?

Cô chỉ muốn để Kỷ Chỉ Uyên nhìn rõ bộ mặt thật của nhà họ Lam mà thôi.

Điều cô ta không hiểu là rõ ràng chỉ mấy ngày trước, Kỷ lão gia còn rất quý cô ta, thậm chí còn hỏi cô ta khi nào tổ chức đám cưới…

Vậy thì anh chỉ còn cách đem một chiếc siêu xe trong tên bán tháo…

“Anh à… Em hết tiền rồi… Cho em ít tiền tiêu đi…”

Dung Ngộ nâng giọng:

“Ba ơi, sao tài khoản của ba lại không đủ tiền vậy? Ba đến bảy mươi mấy ngàn cũng không có sao… Ưm!”

“Chuyện chẳng có gì to tát mà con giận đến mức này làm gì.”

Tất cả… là do anh trước giờ quá nuông chiều cậu ta, mới để đến mức gây ra lỗi lớn.

Chắc chắn là Kỷ lão gia đã “cấm vận tài chính” với Kỷ Chỉ Uyên, ép buộc hai người họ chia tay.

“Con biết mà! Sao ba có thể không đủ tiền trả tiền ăn được chứ! Mẹ nói ba là người giàu nhất thế giới, sau này con chính là công chúa nhỏ giàu nhất!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng…

Cùng lúc đó, Dung Ngộ đang ngồi dùng bữa tại nhà chính họ Kỷ.

Trên mặt Kỷ Chỉ Uyên thoáng hiện vẻ bối rối hiếm thấy.

Một tháng tiêu ở nhà hàng này chừng ba, bốn mươi vạn, trước đây chẳng thấy có gì to tát.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29