Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 285

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 285


“Bộp—”

Sinh nhật của Kỷ lão gia vào giữa hè, ngày mười lăm tháng sáu.

Kỷ Chu Dã tặng một quyển sách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này, mấy ông bạn già như Hải lão gia, Tư lão gia dẫn theo con cháu các nhà đến.

Đúng lúc này, Quản gia Du vội vàng bước tới:

“Có giỡn không… Này! Mấy người kia, tránh ra cho tôi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kỷ Mặc Hàn tặng máy mát-xa.

Còn năm nay, vì có mẹ ở đây, cả nhà đều sum vầy.

“Lập trình viên? Họa sĩ? Người lên ý tưởng?”

Dung Ngộ nhìn cậu, giọng nhạt:

Cậu ném tay cầm game xuống bàn trà.

“Cháu tự biết mình mấy lạng mấy cân…” Kỷ lão gia còn chưa nói hết câu đã bị Dung Ngộ ngăn lại.

Dung Ngộ mỉm cười:

“Còn gì nữa?”

Bốn vị thiếu gia tiểu thư nhà giàu này, bên cạnh Dung Ngộ lại ngoan ngoãn chẳng khác gì con cháu thật sự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lão Kỷ, mừng thọ nhé.”

“Làm trò gì thế?”

“Chán mà ngày nào cũng chơi…”

“Cái gì mà thần bí vậy?”

Chương 285 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lão Kỷ, vẫn là ông có phúc, bao nhiêu cháu chắt tổ chức tiệc sinh nhật cho.”

“Được rồi.” Dung Ngộ mỉm cười, “Xem mẹ chuẩn bị cho con cái gì này.”

Kỷ Chu Dã: “….”

Chơi cờ một ngày

Kỷ Chu Dã muốn khóc luôn.

Kỷ lão gia lập tức cầm gối ném sang:

Kỷ Chu Dã len lén liếc sang Kỷ Cảnh Xuyên cầu cứu, nhưng anh tư coi như không thấy.

Cô ngẩng đầu nhìn Kỷ Chu Dã:

Kỷ lão gia liếc xéo:

Ông nhớ hồi nhỏ, trong lớp có bạn từng nhận được món quà như thế này, có thể vô điều kiện yêu cầu bố mẹ chơi cùng một ngày.

“Cháu biết để phát triển một trò chơi cần những ai không?”

“Mơ mộng vừa thôi! Cháu có mấy cái đầu mà đòi mở công ty?”

Khóe miệng Kỷ lão gia giật giật:

Rõ ràng đã lên kế hoạch xong, sau khi thi xong sẽ chơi game tới quên ngày tháng.

Kỷ Cảnh Xuyên tặng một chậu lan.

Kỷ Chỉ Uyên tặng trà.

Kỷ Yến Đình tặng bút tích của danh sư.

Kỷ Chu Dã tức lộn ruột:

Cô tìm một số tài liệu học ngoại ngữ trên mạng, vừa xem vừa trao đổi qua lại với Kỷ Cảnh Xuyên.

“Ngồi cho nghiêm, bà hỏi vài câu.”

“Đóa Đóa bảo đọc không hiểu nên cho cháu, cháu tặng lại ông nội không được à, cháu nghèo thế mà, ông nội chịu khó một chút nhé.”

Đầu Kỷ Chu Dã cúi gằm.

Đám hậu bối nhà họ Kỷ cũng bước lên đón khách.

“Cháu nghĩ mở công ty chỉ cần một ý tưởng, rồi mọi thứ sẽ tự động thành hiện thực sao?”

Dung Ngộ:

Kỷ Chu Dã gãi đầu, ngập ngừng:

Cậu mới là cháu ruột của bà cố! Không ai được giành!

Kỷ Chu Dã lập tức biến thành ngoan ngoãn, hai tay đặt trên đầu gối:

“Bà cố, ông nội bắt nạt người ta!” Kỷ Chu Dã ấm ức bĩu môi, “Anh cả mười sáu tuổi đã thử mở xưởng rồi, anh hai mười sáu tuổi đã vào giới giải trí, anh ba còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã vào viện nghiên cứu, sao cháu lại không được?”

Dung Ngộ:

Mở ra xem, thì ra là một chiếc xe bọc thép được làm từ vỏ đ·ạ·n.

Cảnh tượng ấy khiến Kỷ lão gia chợt nhớ lại sinh nhật năm ngoái.

Kỷ lão gia lầm bầm:

Khi Kỷ Chu Dã chơi xong mấy ván game, hai người bên cạnh đã từ chuyện học ngoại ngữ bàn sang chuyện làm… nhà ngoại giao.

Đường Mật nhẹ nhàng đỡ tay Dung Ngộ.

“Bà cố cứ hỏi.”

“Ngay cả vận hành một công ty thế nào còn chưa biết, mà đã muốn mở công ty?”

Kỷ lão gia nghi hoặc mở ra.

Vài ông bạn già cũng xúm lại:

“Con rất thích, cảm ơn mẹ.”

“Lão gia, đây là bưu kiện từ Quân khu Căn cứ số 4 gửi tới, đích danh yêu cầu ngài ký nhận.”

Trong khi đó, Đóa Đóa thì nằm trong lòng Kỷ lão gia, hai ông cháu đang đọc sách tranh tiếng Anh.

Đúng là… chỉ là ý nghĩ chợt lóe lên thôi.

Cô lấy ra một chiếc hộp đưa qua, bên trong là đầy thẻ nhỏ, mỗi thẻ đều ghi chữ:

Nhìn những tấm thẻ ấy, sống mũi Kỷ lão gia bỗng cay cay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tư Lâm đi trước mở đường.

Vì buổi tiệc này, cả nhà họ Kỷ đều bận rộn.

Kỷ Chu Dã trả lời ngay:

Kỷ lão gia khẽ véo mũi bé:

Kỷ Chỉ Uyên đặt một du thuyền sang trọng, Kỷ Yến Đình đích thân thiết kế quy trình yến tiệc, Kỷ Mặc Hàn viết tay thiệp mời, Kỷ Cảnh Xuyên và Kỷ Chu Dã dẫn người giúp việc trang trí du thuyền.

Cho phép uống chút rượu

Chu Thi Vũ cúi người chỉnh lại vạt váy cho cô…

Không ngờ bảy mươi năm sau, nguyện vọng nhỏ bé thời thơ ấu lại được thực hiện.

Kỷ Chu Dã đứng bật dậy trên ghế sô-pha, lớn tiếng:

Kỷ lão gia trân trọng cất những tấm thẻ vào túi áo trước ngực.

“Vì game bây giờ chán quá, toàn hút m.á.u đổi giao diện. Cháu muốn làm cái gì đó khác biệt!”

Máy chơi game trong tay bỗng mất hết sức hấp dẫn.

“Cháu quyết định rồi! Hai tháng nghỉ hè này, cháu sẽ mở một công ty game!”

Chiều tối, Dung Ngộ đưa con trai và Đóa Đóa lái xe đến địa điểm tổ chức.

Dung Ngộ:

“Đóa Đóa cũng rất quan trọng.”

Đi câu cá một ngày

“Nhưng có ý tưởng là tốt.” Giọng Dung Ngộ có chút khích lệ, “Mọi sự nghiệp vĩ đại đều bắt đầu từ một ý tưởng nhỏ. Vậy thế này, hai tháng nghỉ hè này, cháu vào tập đoàn Kỷ thị thực tập trước.”

“Nói lý do xem nào.”

Dung Ngộ học ngoại ngữ cũng có chút kinh nghiệm.

Thôi thà ngoan ngoãn chơi game còn hơn, đúng là tự tìm hố để nhảy vào.

“A Uyên, năm nào cháu cũng tặng trà, ông uống phát ngán rồi. A Yến, vị thư pháp gia này là bạn cháu sao, sao năm nào con cũng mua một bức? A Mặc, trong nhà đã có năm sáu cái máy mát-xa rồi, định mát-xa cho ông đến c.h.ế.t à? A Xuyên, chậu lan này thì đẹp đấy. Còn A Dã, cháu thật quá đáng, đây chẳng phải là quyển sách bà cố tặng Đóa Đóa sao!”

“Đây là quà cháu tặng tặng cho ông cố, vẽ ông cố với dì, vì cháu biết dì là người quan trọng nhất, quan trọng nhất, quan trọng nhất với ông cố.”

Năm cháu trai lớn đứng trên boong tàu, nhiệt liệt chào đón.

Hải Trường An giúp bê ly rượu.

Cho phép ăn chút kẹo

Sao trong nhà lại có nhiều “con nhà người ta” ham học đến vậy!

Kỷ Chu Dã vừa định rủ Tư Lâm, Hải Trường An mấy người bạn chí cốt trò chuyện, thì thấy hai người này chúc mừng Kỷ lão gia xong liền đi thẳng tới chỗ Dung Ngộ, còn Đường Mật và Chu Thi Vũ cũng ghé lại, bốn người vây quanh Dung Ngộ cùng bước lên du thuyền.

Năm đó chỉ là một ngày bình thường, A Uyên buổi sáng đưa quà rồi đi làm, A Yến bận quay phim chỉ gọi điện chúc mừng, A Mặc ở tận châu Phi không liên lạc được, A Xuyên khi ấy vẫn đang chịu khổ, chỉ A Dã còn chút lương tâm, cùng Đóa Đóa ăn tối với ông.

“Hả?” Kỷ Chu Dã ngẩng đầu, trợn mắt, “Cháu vừa thoát kiếp học sinh cấp ba, giờ lại bị kéo vào công ty làm trâu ngựa?”

“Ông nội, mừng thọ ông nội!”

Hồi ấy ông về nhà cũng đòi, nhưng mẹ không đồng ý, vì mẹ quá bận công việc.

Kỷ Chu Dã ôm đầu:

“…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 285