Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 283
Nhưng với Dung Ngộ và Vương Hiểu Lệ thì không, vì căn cứ phóng tên lửa số 4 và Viện Hàng không vũ trụ số 4 vốn cùng hệ thống, hai người vẫn sẽ thường xuyên qua lại nơi này.
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không định chào tạm biệt thằng nhóc nhà họ Thịnh sao? Dù gì thì… một người là quân nhân, một người là nhà nghiên cứu khoa học, muốn gặp lại đâu dễ.”
Đường Mật liếc sang màn hình livestream một cái:
“Lão Kỷ, sao ông không like cho chúng tôi?”
Đường Mật mím môi:
“Anh bảo, sao mẹ thấy con có vẻ hả hê thế nhỉ?”
Nói xong, anh liền vội vàng rời đi.
Tống Hoài vừa thấy cô, mắt sáng rực, nhanh chóng gọi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chúc mừng.”
Tống Hoài ngạc nhiên:
Cô thật sự tâm phục khẩu phục Dung Ngộ.
Buổi báo cáo công việc của Dung Ngộ diễn ra rất thuận lợi.
Nơi mà trước kia họ từng chỉ muốn trốn khỏi, giờ đây lại khiến lòng trào dâng thứ cảm giác quyến luyến khó tả, xen lẫn một nỗi ngẩn ngơ chẳng rõ vì sao.
“Sắp tới anh phải đi làm nhiệm vụ, một tuần này sẽ tạm thời mất liên lạc. Kết thúc nhiệm vụ sẽ gặp lại.”
Vương Hiểu Lệ biết hai người là bạn học, bèn nói:
Vừa lên máy bay, cả bốn người lập tức kết nối wifi tốc độ cao, việc đầu tiên là chụp chứng nhận với góc thật hoàn hảo rồi đăng lên vòng bạn bè.
“Dung tiểu thư, tôi… cái kia… đều là do tôi trẻ người non dạ, mong cô quên đi nhé.”
Lúc đến, bọn họ đã chịu đủ khổ, giờ về được ngồi máy bay riêng lại thấy… hơi không quen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tư Lâm và mấy người khác trong lòng đầy lưu luyến.
Hải lão gia liền “ăn cắp” ảnh về đăng theo.
Bình luận đầy lời mắng chửi.
Tư lão gia và Chu lão gia cũng không chịu thua.
[Chậc, nghe càng ngày càng giống thật rồi.]
“Ơ kìa, sao Thi Vũ lại đen thế này?”
Kỷ Yến Đình phim mới vừa công chiếu, nhiệt độ bàn luận bùng nổ, nghệ danh “Ngôn Đình” liên tục đứng đầu bảng hotsearch.
“Hello các bé yêu, một tháng không gặp, có nhớ chị không nào, chị là Thi Vũ Phi Phi đây~”
“Cô có thể suy nghĩ vài tháng, tôi sẽ đợi tin.”
Trước khi lên xe rời đi, Kỷ lão gia chua chát lên tiếng:
Ở căn cứ, đa phần là không có mạng; có thì cũng chỉ là mạng nội bộ, liên lạc với bên ngoài cực kỳ khó.
“Dung Ngộ xuất sắc thế nào, mấy người không xứng để biết, càng không xứng nhắc đến cái tên đó!”
Kỷ lão gia: “…”
[Bão cát hả, sao không nói là từng trải qua sóng thần cho đủ bộ luôn đi, bịa chuyện cũng vụng quá.]
Chỉ cần biết người đó đang ở đâu đó trên thế giới này, là đủ.
“Các bé ơi, cho mấy đứa xem cái giấy chứng nhận này. Tháng vừa rồi, chị ở sa mạc chống sa mạc hoá, được trao giải ‘Tân binh tiên phong chống sa mạc hoá’ đấy nhé. Mấy vết rám nắng trên mặt chị đều là huân chương cả, lợi hại không?”
Kỷ Cảnh Xuyên mỗi kỳ thi hằng tháng đều giữ hạng nhất toàn trường, toàn khu và toàn thành phố.
“Lúc Dung Ngộ đang cống hiến cho sự nghiệp hàng không vũ trụ, thì mấy anh hùng bàn phím như các người còn chẳng biết đang ở đâu chơi bùn!”
Đoá Đoá vào vòng trong cuộc thi piano, sắp tới sẽ được lên sân khấu lớn hơn.
Ông có bao nhiêu đứa cháu giỏi giang cũng chưa từng khoe một lần nhé!
Xe việt dã chạy thẳng đến khu đỗ máy bay tư nhân.
Chương 283
[Cười xỉu, thời nay ai cũng có thể thành ‘tiên phong chống sa mạc hoá’.]
Chu Thi Vũ ban đầu còn tươi cười khoe giấy chứng nhận, nhưng vừa thấy những bình luận kia thì mặt lập tức sầm xuống:
“Được.”
Hải Trường An liếc cậu ta một cái:
Kỷ Chu Dã tiến bộ vượt bậc, tổng điểm cao nhất đạt 550 điểm.
“Có chuyện gì không?”
Theo tính khí của ông, chắc là sẽ nổ tung mất.
“Tôi vào trước nhé, cô cứ đi chậm cũng được.”
“Chu Thi Vũ, cô mở cái livestream rác rưởi gì vậy? Cô bị chửi thì thôi, còn lôi cả Dung tiểu thư vào…”
Lúc đó, cô hoàn toàn không tin nổi một người mười tám tuổi có thể ưu tú đến vậy.
Kỷ Chỉ Uyên quản lý Tập đoàn Kỷ thị đâu ra đấy.
Kỷ Mặc Hàn cuối cùng cũng thoát mác “nghiên cứu viên sơ cấp”, lên hạng trung cấp.
“Dung tiểu thư, tôi… tôi không biết sẽ thành ra thế này, xin lỗi cô.”
“Đen quá, tôi không muốn theo dõi nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi trở về nhà họ Kỷ, cả đám cháu đích tôn đều có mặt.
“Một tháng nay cô đi công tác ở đâu vậy? Sao lại rám nắng thế này?”
Nhưng chỉ sau một tháng, cô đã hoàn toàn thay đổi thành kiến.
“Lẽ ra cậu phải sớm nhận ra điều đó rồi.”
Đám lão già này đúng là chẳng giữ được bình tĩnh, vẫn là ông trầm ổn nhất.
Hải Trường An kéo nhếch khóe môi:
Dung Ngộ gật đầu:
Vừa tới cửa, họ đã gặp Tống Hoài.
Chu Thi Vũ mỉm cười:
Dung Ngộ mỉm cười trả lời:
“Tôi…” Tống Hoài do dự một chút rồi nói,
“Dung tiểu thư, tôi cũng muốn xin lỗi vì những hành vi thất lễ của tôi trước đây.”
Dung Ngộ và Vương Hiểu Lệ phải xách một túi tài liệu lớn tới Viện Hàng không vũ trụ số 4 để báo cáo công việc một tháng vừa qua.
[Á ha, hoá ra hotgirl cũng lọt vào tổ chức chống sa mạc hoá à?]
“Đừng tưởng chị mảnh mai yếu ớt mà xem thường, chị cũng làm được việc lớn đó nha. Các em từng thấy bão cát chưa? Chắc chưa đúng không? Hê, chị đây đã tận mắt trải qua rồi, mà chị không hề bỏ chạy nhé. Chị đây có thừa sức mà đối đầu với bão cát…”
“HAa, quên bật filter à, lộ mặt thật rồi. Đen như này còn tự nhận là đại mỹ nhân à?”
Chu Thi Vũ vội vàng tắt livestream.
Chu Thi Vũ vốn quen bị chửi nên chẳng mấy bận tâm, tiếp tục kể chuyện ở căn cứ:
“Hôm nay làm xong việc tôi sẽ không đến Viện hàng không vũ trụ số 4 nữa. Thầy tôi, cũng chính là Viện sĩ Liễu, đã giới thiệu tôi sang Viện Hàng không vũ trụ số 1.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lễ trao giải kết thúc.
Tiếc là Thịnh Thanh Diễn không có ký ức kiếp trước, nếu không thì cũng phải để cho con trai trải qua một tuổi thơ trọn vẹn mới được.
“Đăng vòng bạn bè thì mấy người xem, cháu mở livestream một cái là mấy chục ngàn người vào ngay.” Chu Thi Vũ mở ứng dụng:
[Trước có đại minh tinh Dung Ngộ bị tố giả mạo nghiên cứu khoa học, sau có hotgirl Chu Thi Vũ lấy danh nghĩa chống sa mạc hoá để đánh bóng tên tuổi, cái giới này loạn thật.]
Cuộc sống của bốn người ở nơi này cũng chính thức khép lại.
Khoan đã, cứ để đó đã…
“Mấy người xạo l*n vừa thôi! Thành quả nghiên cứu khoa học của Dung Ngộ còn thật hơn vàng ròng, chuyện tám trăm năm trước đã được làm sáng tỏ rồi mà còn lôi ra cà khịa, mấy người không đóng tiền mạng à? Nhà nghèo thì không sao, nhưng ra ngoài phun xằng bậy thì là lỗi của mấy người đấy!”
Cô nghĩ, không biết nên khi nào nói cho Anh bảo chuyện đó đây?
“Tôi phá mốc trăm lượt thích rồi này.”
Dung Ngộ khẽ chọc vào trán ông:
Vừa rời Viện hàng không vũ trụ số 4, cô nhận được tin nhắn từ Thịnh Thanh Diễn:
Ngay cả Đường Hữu Nghĩa nhiều năm chẳng bao giờ đăng gì cũng “khoe nhẹ” một lần.
“Nhiều người like cho tôi quá.”
Trước khi tới căn cứ, cô đối với Dung Ngộ cũng giống như đám cư dân mạng kia.
Dung Ngộ không muốn nói nhiều:
Tình cảm chưa bao giờ là trọng tâm trong cuộc sống của cô.
[Thời nay, để nổi tiếng thì chuyện gì cũng làm được thật.]
Kỷ lão gia kiêu ngạo hừ một tiếng.
Dung Ngộ bật cười lắc đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô lộ vẻ hối lỗi, lắp bắp:
“Nếu… nếu cô muốn qua đó, tôi có thể nhờ thầy viết thư giới thiệu.” Tống Hoài khó khăn mở miệng, như đã đoán trước cô sẽ từ chối, nên vội nói thêm:
Máy bay lướt qua tầng mây, chẳng bao lâu đã tới Hải Thành.
“Dung Ngộ!”
Mọi người lên chiếc xe việt dã, chậm rãi rời xa vùng sa mạc.
Tư Lâm ho khẽ:
Khoe, khoe, khoe… khoe cái gì mà khoe!
Tư Lâm tức đến bật cười:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.