Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27


“Vậy hẹn vậy nhé, vài hôm nữa anh sẽ đưa em đến tham quan phòng nghiên cứu.”

Bùi Nhã Như vội vã gật đầu.

“Chỉ cần theo cô học là được, không cần làm gì thêm. Tương lai của giới Toán học, chính là trông cậy vào những người trẻ như các em tiếp tục phát huy rực rỡ.”

“Chậu hoa này rất đẹp rồi, cảm ơn sư huynh.”

“Nhưng em ấy có thiên phú toán học vượt trội. Chỉ cần làm ra được thành quả nghiên cứu, giáo sư Vân sẽ viết thư giới thiệu vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, coi như được tuyển thẳng.”

Dung Ngộ cười nhận lấy:

Thế nhưng trên gương mặt Lâm Nhượng không hề có vẻ khó xử hay tự ti, ánh mắt anh sáng bừng khi nhìn Dung Ngộ:

Không phải Dung Ngộ đang hẹn hò với Kỷ Chu Dã sao?

Người đàn ông kia là ai?

“Cô còn chút việc, đi trước đây.” Vân Tiêu Nguyên cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, “Hai người làm quen nhau trước đi, sau này có thời gian chúng ta cùng ăn bữa cơm.”

Lâm Nhượng lên tiếng:

Chỉ cần một thư giới thiệu, là có thể được tuyển thẳng sao?

Kỷ Chỉ Uyên cũng thoáng sững sờ.

Chuyện hệ thống tường lửa mạng của tập đoàn Kỷ thị, vẫn còn cần cải tiến thêm…

Người nhà?

Mãi cho đến khi Kỷ Chỉ Uyên gọi điện, nói sẽ tới đón cô về nhà, cô mới tạm biệt Lâm Nhượng.

“Nếu trở thành học trò của giáo sư Vân, em cần phải làm gì không ạ?”

Sư muội tuổi còn nhỏ thế mà đã yêu đương?

“Trước tiên, để cô tự giới thiệu một chút.”

Vân Tiêu Nguyên vỗ thẳng lên mu bàn tay anh:

Nói cách khác, bà cố đã trở thành học trò của giáo sư Vân Tiêu Nguyên?

“Đây là quà gặp mặt tặng sư muội, chẳng lẽ không để cô ấy cầm à?” Lâm Nhượng đưa chậu hoa cho Dung Ngộ, “Lúc nãy đi gấp quá, tiện mua đại chậu hoa, sau này sẽ tặng thêm món quà khác.”

Lâm Nhượng lại là sư huynh của bà cố?

Lâm Nhượng cười:

Còn giáo sư Vân thì càng là nhân vật cô chưa từng dám mơ tới.

“Chuyện nên làm mà.”

Vậy mà giờ đây, bà lại chủ động mời một nữ sinh cấp ba làm môn hạ chính thức của mình.

Lông mày hắn khẽ chau lại.

Sau một hồi trò chuyện với giáo sư Vân, Dung Ngộ cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái. Có một giáo viên như vậy dẫn dắt, quả là một điều may mắn lớn.

“Lâm Nhượng, em tới phòng trưng bày một chuyến. Cô nhận một học trò, sau này là sư muội thân truyền của em. Tới nhớ mang cho sư muội một món quà gặp mặt, tiện thể mua cho cô một ly cà phê.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này, Tống Hoài từ cổng trường bước ra, liền nhìn thấy Dung Ngộ lên một chiếc xe sang. Chiếc xe đó có giá khoảng 4000-5000 vạn.

Bà vừa đi khỏi, Bùi Nhã Như đã tìm đến: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mà kiểu nhà giàu đẹp trai như thế này, thường là sát gái nhất… Không lẽ sư muội bị gạt rồi?

Người này… lại là một người khuyết tật ngồi xe lăn.

Phải biết rằng, đây là giáo sư Vân, nhân vật lừng danh trong giới Toán học trong nước, là cây đại thụ danh tiếng vang xa, biết bao học sinh thiên tài cầu mong được làm đệ tử nhưng đều bị bà từ chối không thương tiếc.

“Kỷ tổng?”

“Chỉ có ông trời biết, em đã mong có sư đệ sư muội cùng môn biết bao lâu rồi! Cuối cùng cô cũng nhận học trò, cuối cùng em cũng có người để sai vặt rồi. Nào, cầm chậu hoa đi.”

“Thật ra là do em ấy giỏi toán, nên học vật lý mới nhẹ nhàng như thế. Em ấy còn nhỏ, bây giờ là thời điểm tốt nhất để bồi dưỡng.”

Khoan đã đã đã, Bùi Nhã Như nuốt nước bọt, dè dặt hỏi:

Nói được nửa chừng, cô bỗng khựng lại, ánh mắt dừng lại ở người đàn ông đang ngồi xe lăn bên cạnh, lập tức mặt biến sắc, không thể tin nổi:

Lâm Nhượng là giáo sư mà Đại học Hải Thành dùng số tiền lớn để mời về giảng dạy tại khoa Toán.

Cô nghĩ một lát rồi hỏi:

Nếu không có tai nạn ấy, thành tựu của anh hẳn còn rực rỡ hơn gấp bội.

Thôi kệ. Cô ta quen ai cũng chẳng liên quan gì đến mình cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Dung Ngộ chỉ có chút năng khiếu về vật lý thôi, còn toán học thì… có lẽ…”

“Đó là sư muội của em, phải bảo vệ, phải yêu thương, ai cho em sai khiến chứ?”

“Em ấy… học lớp 12… thường xuyên rời trường thì… e là không ổn lắm…”

Bùi Nhã Như hoàn toàn ngây ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trời ơi… cô đang hoa mắt sao?

“Bốp!”

“Cô Bùi, bạn Dung Ngộ được giáo sư Vân thu nhận làm học trò chính thức, là sư muội của tôi. Sau này có thể em ấy sẽ thường xuyên phải rời trường để tham gia một số dự án nghiên cứu, tôi muốn báo trước với cô một tiếng.”

Chỉ riêng giáo sư Lâm đã khiến cô ngưỡng mộ cúi đầu.

Trông khoảng gần ba mươi tuổi, một tay cầm cà phê, ôm theo một chậu hoa, tay còn lại điều khiển xe lăn một cách khó nhọc.

“Cô tên là Vân Tiêu Nguyên, giáo sư trường Thanh Đại, hiện đang đảm nhiệm vị trí Phó Hiệu trưởng Đại học Hải Thành theo lời mời.”

Bùi Nhã Như hoàn toàn choáng váng.

“À đúng rồi.” Anh ngẩng đầu, “Nghiên cứu của giáo sư Vân liên quan đến bí mật quốc gia. Để tránh Dung Ngộ bị thế lực nào đó lợi dụng, chuyện này ngoài vài người cần thiết thì không cần tiết lộ với người ngoài.”

“Cô Bùi, cô cứ về trước, tôi muốn trò chuyện riêng với sư muội một chút.”

Bạn trai à?

Gần đây, tập đoàn Kỷ thị đang phát triển một dự án về trí tuệ nhân tạo, cần sử dụng mô hình toán học nâng cao, và có hợp tác với giáo sư Lâm, nên hai bên cũng quen biết.

Nhưng Dung Ngộ lên tiếng trước:

Bùi Nhã Như suýt đứng không vững.

Tuyển thẳng?

“Đồng thời cũng là viện sĩ Viện Toán học thuộc Viện Nghiên cứu Trung ương, Phó viện trưởng Viện Nghiên cứu Khoa học Toán học Quốc gia…”

Trên đường đến đây, Lâm Nhượng đã tìm hiểu qua tư liệu của Dung Ngộ, anh lên tiếng nhẹ nhàng:

Trong đầu cô như có nồi cháo đang khuấy loạn.

Khoảng năm phút sau, Dung Ngộ liền gặp được Lâm Nhượng.

Một lúc sau, cô mới lắp bắp nói:

Bùi Nhã Như nói năng lắp bắp:

Dung Ngộ trở thành học trò của giáo sư Vân, chỉ e chẳng bao lâu sẽ đạt được thành tựu lớn lao…

Thanh Hoa? Bắc Đại?

Vừa đến cổng trường, đã thấy Kỷ Chỉ Uyên đứng đó. Lâm Nhượng hơi ngẩn ra:

“Người nhà cả.” Dung Ngộ mỉm cười, “Đây là sư huynh của tôi – Lâm Nhượng. Còn đây là người nhà tôi – Kỷ Chỉ Uyên.”

Một màn giới thiệu ngắn gọn này của giáo sư Vân khiến giáo viên trẻ bên cạnh trợn tròn mắt kinh ngạc.

Lâm Nhượng tiễn cô ra cổng trường:

“Giáo sư Vân… là giáo sư Vân Tiêu Nguyên ạ?”

Lâm Nhượng mỉm cười:

Bà dẫn theo giáo viên trẻ rời đi.

Vừa nói, bà vừa gọi điện thoại:

Đó là nhân vật huyền thoại của giới Toán học, người được in lên cả sách giáo khoa cơ mà!

Cảm giác… như thể giáo sư đang tự tiếp thị bản thân?

Kỷ Chỉ Uyên mở cửa xe, tay che nóc xe, cực kỳ cung kính mời Dung Ngộ ngồi vào trong.

“Thưa Tổng giám đốc, Chủ tịch tập đoàn Hải thị đột ngột đến công ty. Ngài có muốn quay về một chuyến không?”

Nhưng ngẫm lại cũng hợp lý thôi, năm xưa bà cố từng là nhà khoa học được quốc gia bảo vệ trọng điểm. Viện Nghiên cứu Toán học Quốc gia Hoa Hạ cũng là do bà cố trực tiếp tham gia sáng lập…

“Chào giáo sư Lâm.” Kỷ Chỉ Uyên bước tới, “Dung tiểu thư và giáo sư là…?”

Chương 27

Anh đưa tay ra:

“Hiện tại thì chưa cần theo cô.” Vân Tiêu Nguyên nói, “Tư duy của em vẫn hơi bảo thủ, có cảm giác như còn dừng lại ở thế kỷ trước, có lẽ là do hệ thống giáo d·ụ·c thi cử. Để sư huynh của em dẫn em đi trải nghiệm nhiều hơn.”

Người một nhà mà còn xưng “Dung tiểu thư”, đúng là hợp thời thật.

Nghe nói, anh bộc lộ thiên phú toán học từ năm mười hai tuổi, được Thanh Đại tuyển thẳng, sau đó du học nước ngoài. Nhưng thiên tài cũng khó tránh số trời, năm hai mươi tuổi, anh bị tai nạn giao thông, hai chân bị liệt.

Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, giới Toán học chắc chắn sẽ rúng động!

Lâm Nhượng khựng lại một chút.

“Lâm… Giáo sư Lâm?”

Sau khi Bùi Nhã Như rời đi, Lâm Nhượng cẩn thận giới thiệu với Dung Ngộ về một số dự án nghiên cứu hiện tại. Hai người trò chuyện cực kỳ ăn ý.

“Vậy sau này, nhờ giáo sư Lâm chiếu cố nhiều hơn đến Dung tiểu thư.”

Lâm Nhượng gật đầu xác nhận.

“Đúng lúc bà cũng muốn đến phòng làm việc của Chủ tịch một lát.”

Kỷ Chỉ Uyên đang định đưa Dung Ngộ về trước rồi mới quay lại công ty.

Giáo sư Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đáp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nhưng em mỗi ngày vẫn phải đi học,” Dung Ngộ nói thật lòng, “nên có thể thời gian theo học với giáo sư không nhiều.”

Nếu bà có thể sống thêm vài năm nữa, thành tựu chưa chắc đã kém giáo sư Vân.

Vừa lên xe, Kỷ Chỉ Uyên đã nhận được cuộc gọi từ trợ lý:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27