Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 242

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 242


[Con gái tôi là fan của Dung Ngộ, có cô ấy làm tấm gương, tôi mong con bé sau này cũng có thể đứng trên đấu trường quốc tế.]

Hắn hất đổ ghế rồi bỏ đi.

Đúng là thằng ngu, làm bậy mà cũng không cẩn thận, lại để người ta tóm được bằng chứng sống.

Dung Nhược Dao: [Chị, chị có định mở Weibo không, rất nhiều fan của chị hỏi em chuyện này.]

Tống Hoài lắc đầu: “Cậu lại còn định cùng Jackson vu oan ngược lại.”

Dung Ngộ bình tĩnh xử lý hoàn hảo từng tình huống phát sinh.

[…]

Lúc này, điện thoại nhận được một tin nhắn.

“…”

Video vừa phát xong, ánh mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh đều thay đổi.

Cậu ta cũng không ngờ mình lại có thể làm ra chuyện như vậy…

“Dung Ngộ, có thể chụp ảnh chung không?”

“Đồng thời, Hội Vật lý Quốc tế sẽ chính thức gửi thư cho Hiệp hội Vật lý Đăng Tháp Quốc, yêu cầu điều tra những người liên quan.” Ông ta dừng một chút, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm: “Học thuật không có biên giới, nhưng đạo đức phải có giới hạn.”

[Tên phản bội đạo đức như Tô Vinh Hoa làm sao lọt vào đội tuyển quốc gia được?]

Bởi vì cha của Jackson là người trong Hiệp hội Vật lý Quốc tế, chẳng ai có thể xử hắn.

Dung Ngộ: [Không mở.]

Jackson hoàn toàn không để ý, còn cười: “Hãy nhớ, quy tắc của thế giới này là do kẻ mạnh đặt ra.”

Một nhóm cô gái nhỏ vừa đáng yêu vừa nhiệt tình khiến Dung Ngộ chẳng nỡ từ chối, hết chụp ảnh rồi ký tên từng người một. May mà chỉ có bảy tám người, chứ đông hơn chắc cô mệt c·h·ế·t.

“…”

“Thành tích của Đội Đăng Tháp tại giải năm nay sẽ bị hủy bỏ ngay lập tức.”

Hơn trăm cặp mắt đồng loạt đổ dồn về phía Tô Vinh Hoa.

“Dung Ngộ mà cũng tham dự tiệc ở khách sạn này, bọn mình may mắn quá!”

“Vì vậy, sau khi hội đồng giám khảo Hoa Hạ thống nhất quyết định—”

Chính lòng ghen tị đã nuốt chửng lý trí của cậu ta.

Trên mạng, cơn sốt đã bùng lên từ lâu.

Người Hàn: “Nếu ngay cả công bằng cơ bản cũng không thể đảm bảo, năm sau nước tôi sẽ rút khỏi giải quốc tế này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Và đến lúc âm mưu bị vạch trần, có thể nói, trên toàn bộ các nền tảng, bảng hot search đều nổ tung.

Đúng là cậu ta thiếu tiền thật, hai trăm nghìn đô có thể giải quyết rất nhiều chuyện.

Dung Ngộ đặt ly champagne xuống, đi vào nhà vệ sinh, không ngờ lại gặp một nhóm cô gái. Nhóm này nhìn điện thoại, lại nhìn cô, sau đó đồng loạt ùa đến.

Jackson chửi thề mấy câu rất nhỏ.

Trong các giám khảo cũng có một người Đăng Tháp Quốc, mặt ông đỏ bừng vì xấu hổ khi nước mình có một kẻ trẻ tuổi như vậy.

Vào nhà vệ sinh xong, Dung Ngộ ngoan ngoãn ở yên trong sảnh tiệc, không đi đâu nữa để tránh bị vây tiếp.

Giám khảo Đăng Tháp Quốc trừng mắt: “Chuyện… chuyện này…”

“Đẹp! Đây mới là phong thái của một cường quốc!”

Đinh Triết “choang” một tiếng, đập ly sâm-panh xuống bàn: “Tô Vinh Hoa, cậu còn là người không hả?”

Người Nhật: “Khó mà không nghi ngờ thiết bị của chúng tôi hỏng trong trận chung kết có phải cũng do các người phá hoại không?”

“Thật quá đáng!” Chủ tịch hội đồng giám khảo nổi giận “Nhà nước dốc sức bồi dưỡng cậu là để cậu đem vinh quang về cho tổ quốc, đóng góp cho đất nước, chứ không phải vào thời khắc then chốt lại phản bội đồng đội, phản bội quốc gia! Hành vi của cậu đã vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc của cuộc thi vật lý, hiệp hội vật lý sẽ đưa cậu ra tòa, để thẩm phán cao nhất xét xử.”

Hơn nữa, cậu ta còn muốn thấy Dung Ngộ thất bại.

[Dung Ngộ debut ở giới giải trí đã là số một tuyệt đối, trong giới vật lý cũng tuyệt đối là số một, mang vinh quang về cho đất nước. Tôi chỉ muốn hỏi, sao cô ấy lại không có tài khoản công khai nào vậy?]

“Hay!” Giám khảo Nga đập bàn “Đó mới là công bằng!”

“Lần này Hoa Hạ thắng thật đẹp, phán quyết lại càng đẹp hơn!”

Dung Ngộ giành quán quân.

Dung Ngộ quá tự tin, quá kiêu ngạo, cái gì cũng biết. Cậu ta muốn thử xem, nếu Dung Ngộ thất bại, liệu có tìm đến cậu ta bàn cách giải quyết hay không.

“Dung Ngộ, có thể ký tặng được không?”

Tiếng xì xào bằng đủ thứ ngôn ngữ vang lên khắp nơi.

Mở Weibo rất phiền, còn phải hoạt động, nghĩ thôi đã thấy mệt.

“Giám khảo Hoa Hạ định xử lý tôi sao? Đừng quên, tôi là người của Đăng Tháp Quốc, trong Hiệp hội Vật lý Quốc tế, người của Đăng Tháp Quốc chiếm 75%. Hoa Hạ các người không đủ tư cách xử lý tôi, càng không có tư cách cấm tôi thi đấu, hiểu chưa!”

Nhưng… cũng chẳng làm gì được.

Cô liếc nhìn đồng hồ, tiệc sắp kết thúc.

Khi cô giành được vị trí quán quân tuyệt đối, cả mạng sôi trào, cái tên Dung Ngộ lập tức leo lên top 1 hotsearch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cả khán phòng nín thở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vị giám khảo người Đức gật đầu: “Đáng lẽ nên như vậy từ lâu rồi, hơ, chẳng lẽ tưởng giới học thuật quốc tế là vườn sau nhà họ chắc?”

“Cuộc thi Vật lý Quốc tế chưa bao giờ là trò chơi của kẻ mạnh.” Giọng chủ tịch giám khảo không nhanh không chậm, nhưng từng chữ như thép “Hành vi của Đội Đăng Tháp đã vi phạm nghiêm trọng đạo đức học thuật và sự công bằng của cuộc thi. Nếu vì sợ hãi thế lực của một quốc gia nào đó mà mặc nhiên cho phép sự hèn hạ này tồn tại, thì cuộc thi này còn ý nghĩa gì nữa?”

[Thần tượng của tôi tách biệt công việc và đời sống, như thế cũng tốt mà.]

[Đến đây xem màn tiêu chuẩn kép kiểu Mỹ, mình gian lận thì gọi là ‘lỗi kỹ thuật’, người khác vô địch thì bảo là ‘do may mắn’.]

Tô Vinh Hoa lắc đầu dữ dội: “Tôi không có, không phải tôi…”

Người Đức: “Người Đăng Tháp Quốc dùng doping ở đại hội thể thao, né kiểm tra, giờ ngay cả thi vật lý cũng gian lận?”

Trước khi chủ tịch giám khảo kịp mở miệng, hắn nhún vai:

Cả nhóm hoảng hốt rời khỏi đại sảnh.

Ánh mắt chủ tịch giám khảo quét qua toàn bộ giám khảo các nước, cuối cùng dừng ở đại diện của Đội Đăng Tháp.

[Dung Ngộ giỏi như vậy trong giới vật lý, có phải sau này sẽ không hoạt động trong giới giải trí nữa không?] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Điện thoại rung dữ dội, là cuộc gọi của con trai lớn.

“Phản bội!” – Thịnh Từ Viễn kinh ngạc đến mức không thể tin nổi – “Vì có hai trăm nghìn đô la Mỹ thôi mà cậu dám bán đứng đồng đội và đất nước? Tôi nói rồi mà, sao lúc thi vấn đề cứ liên tiếp xảy ra, thì ra là có nội gián! May mà Dung Ngộ luôn kịp thời xử lý, nếu không thì đội Hoa Hạ chúng ta đã thua thảm hại rồi!”

[Đừng mà, tôi còn muốn tiếp tục theo dõi cô ấy, nếu cô ấy rời giới giải trí rồi thì tôi theo ai đây?]

Chủ tịch giám khảo ngắt lời: “Đây là lãnh thổ Hoa Hạ, xử lý theo quy tắc của Hoa Hạ.”

Chương 242

Lời còn chưa dứt thì bị Kỷ lão gia cắt ngang: “Mẹ, mẹ, không hay rồi, A Uyên mất tích rồi, mẹ mau nghĩ cách…”

Mà còn là một chiến thắng cách biệt áp đảo.

Người Nga: “À ha! Tự do dân chủ là muốn xé bỏ quy tắc lúc nào thì xé à?”

Ngay khi Dung Ngộ xuất hiện tại giải đấu quốc tế với tư cách đội trưởng, đã đủ khiến người ta phải kinh ngạc.

“Tô Vinh Hoa, ban tổ chức sẽ thu hồi huy chương và giấy chứng nhận của cậu!” Giám khảo lạnh lùng liếc cậu một cái, rồi chuyển tầm mắt sang Jackson.

Sự xuất sắc của Dung Ngộ khiến cậu ta nảy sinh cảm giác thất bại, một loại cảm giác cho dù có sống thêm mười năm nữa cũng chưa chắc vượt qua nổi.

Người Pháp: “Nhìn kìa, đây chính là ‘đệ nhất quốc gia’ Đăng Tháp Quốc đấy, thắng không nổi thì phá hoại, hừ, bảo sao vật lý của họ đứng nhất, thì ra nhất là như vậy đó.”

“Rè rè rè!”

Những người cùng đội gần như phát điên, tuy hạng nhì không vinh quang gì mấy, nhưng bị chỉ trỏ nghi ngờ thành tích thì càng tệ hại hơn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô mỉm cười nghe máy: “Anh Bảo, chắc khoảng mười phút nữa là xong, con cứ ở nhà chờ mẹ…”

Nhưng Dung Ngộ không.

[…]

Một câu này lập tức châm ngòi cơn giận của tất cả mọi người có mặt.

“Á á á, là Dung Ngộ!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 242