Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 237

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 237


“Này, không nghe thấy à? Hay là nghe không hiểu? Thắng vòng loại chẳng có nghĩa lý gì, chung kết mới là nơi phân thắng bại! Đừng tưởng dựa vào vận may mà các người Hoa Hạ có thể đi xa, rác rưởi may mắn thì vẫn là rác rưởi thôi!”

“Vận may?” cô khẽ cười, “Jackson tiên sinh, nếu sai số 0,001% là vận may…”

“Chưa nói đến cuộc thảm sát tàn bạo ấy, thời đó các cậu còn cướp bóc cổ vật Hoa Hạ, đốt sạch thư tịch. Đại học Kyoto cho đến hôm nay vẫn giữ hơn vạn bản văn hiến quý giá mà các cậu cướp đi từ Hoa Hạ—”

Biểu hiện của Dung Ngộ quá hoàn mỹ, không thể bắt lỗi. Tài năng mà cậu ta từng tự hào, trước mặt Dung Ngộ chẳng là gì cả.

Dung Ngộ trở về khách sạn.

Dung Vọng Thiên đứng ở cửa, vừa vặn nghe thấy hết, mắt đỏ hoe:

Đối diện với người Nhật, tại sao cô lại phản ứng mạnh đến vậy?

Dung Ngộ cất giọng:

Đất nước tan nát, ca hát để làm gì?

Giữa sự im lặng c.h.ế.t chóc, Dung Ngộ quay sang Jackson:

Dung Ngộ lần đầu tiên tán đồng Tống Hoài.

“Nền văn minh Hoa Hạ năm nghìn năm, còn nước các cậu mới hơn hai trăm năm, thật chẳng đủ tư cách nói chuyện lễ phép với chúng tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông vẫn nhớ, thời đại học, cùng một nhóm bạn biểu tình tẩy chay hàng Nhật, thấy hàng nhập khẩu từ Nhật là đập bỏ.

Tống Hoài vốn ít nói, nhưng lúc này cũng không nhịn được:

Hắn càng thêm tức giận:

Cô sải bước rời khỏi sân thi.

Hoa Hạ thắng được là nhờ may mắn mà thôi.

Thầy Hoàng nói:

“Tiểu Ngộ, ba tự hào về con!”

Không lạ gì khi bao nhiêu viện sĩ bỏ phiếu chọn cô làm đội trưởng.

Lúc này, người của đội Nhật bước tới:

Chương 237

Ánh đèn hắt vào đôi mắt đen láy của cô, sắc lạnh như lưỡi d.a.o tôi qua lửa.

“Dung, học thuật nên thuần túy, không nên lôi chính trị vào…”

“Không phải con nói là sau vòng loại sẽ để ban tổ chức bỏ phiếu chọn lại đội trưởng sao? Nếu con ngại mở miệng thì để mẹ nói, chức đội trưởng này nhất định phải là của con!”

Cô ngẩng đầu nhìn đám đông đang tụ lại mỗi lúc một nhiều, giọng vang khắp quảng trường:

Jackson gầm lên:

Ý tứ của Jackson đã quá rõ ràng —

“Chung kết mới là nơi phân thắng bại? Được thôi, tôi sẽ để cho tất cả các cậu thấy—”

“Nền văn minh năm nghìn năm của Hoa Hạ, không phải thứ mà các người có thể dễ dàng lay chuyển.”

Bởi vì, phần lớn đánh giá của người khác về cô, còn chẳng ảnh hưởng đến cô bằng cô uống một ly nước vào buổi sáng.

Dung Ngộ khẽ mỉm cười.

Dung Ngộ mím môi như đường d.a.o khắc:

Tô Vinh Hoa sắc mặt khó coi:

“Dù bầu lại cũng không chọn con đâu.”

Ý tưởng ban đầu xuất phát từ khả năng tái sinh tế bào của loài sứa đèn biển sâu, cùng cơ chế kháng lão hóa trong môi trường khắc nghiệt của loài gấu nước.

“Còn các cậu, đội Đăng Tháp, trong thời chiến dung túng cho cướp bóc, để di sản ngàn năm của chúng tôi bị vét sạch—”

Theo hắn, nửa thế kỷ đã trôi qua, Hoa Hạ và Nhật Bản chính thức hòa giải, người trong nước du lịch Nhật Bản cũng nhiều, mấy ai trẻ tuổi còn giữ mối hận sâu đến thế?

“Mẹ, hôm nay con với A Uyên đến bệnh viện Lý thị, viện trưởng Lý đã sắp xếp cho con kiểm tra sức khỏe vào ngày mai. Nếu mọi việc thuận lợi, rất nhanh là có thể tiêm thuốc rồi. Đến lúc đó, con sẽ đưa cả chú Đường sang, để chú ấy cũng sống thêm vài năm.”

“Tống phu nhân nói gì vậy.” Dung Vọng Thiên mở miệng “Đây là Cảng Thành, là lãnh thổ của Hoa Hạ ta. Ngoại quốc mà dám gây chuyện ở đây thì khác nào tự tìm đường c·h·ế·t. Người Hoa Hạ ta coi trọng khách đến là khách, hòa khí sinh tài, nhưng liên quan tới vấn đề quốc gia thì nhất định phải giữ nguyên tắc.”

“Hay lắm! Đúng là con gái nhà họ Dung!”

Khi ấy cô đang học thanh nhạc, nhưng đã quyết định từ bỏ.

Thầy Hoàng đứng sững nhìn theo cô, cô học trò này, thật sự đầy khí tiết dân tộc.

Vài phụ huynh bên cạnh lập tức phụ họa.

Dung Ngộ mở cuốn sổ nhỏ.

Sắc mặt các thành viên đội Đăng Tháp lập tức thay đổi.

Từ xa, mẹ Tô kéo tay Tô Vinh Hoa nói:

Cô hơi nghiêng người, giọng nhẹ như lông vũ nhưng từng chữ đều sắc bén “Vậy 0,1% của các người nên gọi là gì? Xui xẻo tận mạng à? Mà đã quá xui rồi thì… tránh xa tôi ra nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kỷ Chỉ Uyên lấy tập hồ sơ trên bàn trà:

“Nhưng chỉ khi làm đội trưởng thì đơn xin vào Đại học Harvard của con mới không bị từ chối. Mẹ với ba con đã tằn tiện nuôi con ăn học, mẹ còn bỏ việc để toàn tâm bồi dưỡng con thành tài, cả nhà đều trông cậy vào con đấy… Hay là mình đi tìm Dung Ngộ nói chuyện, biết đâu cô ấy chịu nhường chức đội trưởng cho con.”

Kẻ thất bại, luôn tìm lý do để biện minh cho thất bại của mình, chuyện bình thường thôi. Dù bạn có xuất sắc đến đâu, nếu trong mắt hắn bạn kém, thì bạn vẫn là kém.

Dung Ngộ cuối cùng cũng ngẩng mắt lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người khác chỉ đọc về thảm kịch này trong sách giáo khoa, còn cô năm ấy mới mười hai tuổi, đứng ở Hải Thành, nhìn về Kim Lăng, lòng đau như xé.

Cô mỉm cười:

Kỷ lão gia cũng vừa về:

Sắc mặt Sato lập tức biến đổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những sinh viên vừa có bản lĩnh vừa có chính khí như vậy, ngày càng hiếm.

Tống Hoài vốn nhạy cảm, lập tức nhận ra sự biến đổi cảm xúc nơi cô.

“Đây là tài liệu nội bộ của bệnh viện, xin bà cố xem qua.”

Khi ấy ông chỉ là một thanh niên m.á.u nóng, giải quyết vấn đề bằng bạo lực.

Không có gì đáng phải giải thích.

“Bây giờ còn đòi nói với tôi về học thuật thuần túy? Các cậu… xứng à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bên đó có đưa tài liệu giới thiệu về loại thuốc này không?”

“Hôm nay đứng ở đây, chúng ta không chỉ thi vật lý, mà còn so xem một dân tộc biết tôn kính chân lý và trân trọng lịch sử đến mức nào!”

Mọi người lần lượt cáo từ.

“Người Hoa Hạ các người thật là vô lễ!”

Phần nửa đầu là giới thiệu những người từng thử nghiệm loại thuốc này, toàn là nhân vật quyền thế các giới: nhà sáng lập bệnh viện Lý thị, chủ tịch ngân hàng Cảng Thành, trùm bất động sản họ Chu, thần bài thành Hương Sơn…

“Đội trưởng Sato.” Dung Ngộ đột nhiên đổi sang tiếng Nhật lưu loát, giọng bỗng lạnh như băng “Năm 1937 khi thành Kim Lăng thất thủ, các học giả của nước cậu đang làm gì?”

Mỗi mũi thuốc, giá lên tới ba mươi triệu đô la Mỹ.

Thịnh Từ Viễn còn làm động tác tỏ vẻ ghét bỏ.

Nhiều nhân vật tai to mặt lớn tham gia như vậy, lập tức xua tan sự hoài nghi trong lòng bất cứ ai.

“Người Hoa Hạ chúng tôi sẽ không tỏ lễ phép với những kẻ vừa can thiệp chuyện lãnh thổ, vừa tìm cách hạn chế chúng tôi trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật.”

“Nhưng mà…” Tống phu nhân cau mày “đám người Nhật Bản kia sắc mặt khó coi lắm, đắc tội với họ quá nặng, nhỡ xảy ra chuyện gì thì mấy đứa trẻ có chống đỡ nổi không?”

Dung Ngộ nhìn sang Kỷ Chỉ Uyên:

Nhưng, thái độ ấy lọt vào mắt Jackson lại thành sự khinh thường, là xem thường hắn.

“Ngày mai nghỉ một ngày, mốt mới thi chung kết. Tôi đề nghị các vị phụ huynh đưa con về nghỉ ngơi cho tốt…”

“Cô ta không rộng lượng như vậy đâu.” Tô Vinh Hoa ngẩng lên “Con mới học lớp 11, sang năm còn cơ hội thi lại. Đừng lo. Chỉ cần lần sau không gặp phải quái tài như Dung Ngộ, với năng lực của con, chắc chắn sẽ được làm đội trưởng và nhận thư báo trúng tuyển của Harvard.”

Jackson định chen lời, nhưng bị cô lia một ánh mắt sắc như dao:

Cô nhấc chân bước đi.

Các thành viên đội Nhật Bản đồng loạt lùi nửa bước.

Mẹ Tô sốt ruột:

Thuốc có thể kích hoạt hoạt tính enzyme telomerase trong cơ thể người, làm chậm quá trình rút ngắn telomere, nâng giới hạn số lần phân bào lên 300%.

Còn con gái ông, lại có thể đứng trên sân khấu quốc tế, bẻ gãy xương sống của những cường quốc kia.

Nhắc đến quãng lịch sử ấy, trong đôi mắt lạnh lẽo của Dung Ngộ ánh lên nỗi đau.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 237