Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 202
Lộ Hiểu Hiểu cũng ngẩn ra.
Mới rời đi hơn một tiếng, bà cố đã phá được điểm mấu chốt này rồi.
Ngày mùng bảy, Viện Vật Liệu chính thức khai xuân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bà cố, đừng làm nữa.” Kỷ Mặc Hàn giật lấy bút trên tay cô, “Người mà cứ không biết giữ sức thế này, ông nội chắc sẽ từ Hải Thành lao thẳng tới mất.”
“Hiểu Hiểu, lần trước cô nói là lần cuối rồi mà.”
Anh xách đồ ăn mang vào cho Dung Ngộ:
Dung Ngộ vẫn chưa thấy thỏa mãn.
“Mặc Hàn, giáo sư Lý gọi cậu lên văn phòng.”
“A Mặc, mấy loại vật chất này bà cần mỗi thứ một ít.” Cô dặn, “Bà phải bắt đầu tổng hợp nguyên tố, làm thí nghiệm và thu thập dữ liệu. cháu hỗ trợ bà.”
Tuy đời sống của A Mặc có chút lộn xộn, nhưng khi làm khoa học, mọi thứ đều cẩn thận, chu đáo.
Đang suy nghĩ thì cửa mở, Lộ Hiểu Hiểu bước ra.
Kỷ Mặc Hàn dẫn Dung Ngộ bước lên bậc thềm, đến cửa chính quét thẻ thông hành, nhận diện khuôn mặt rồi đi vào, lên thang máy tiến thẳng vào khu thí nghiệm.
Dung Ngộ cất điện thoại:
“Sao giờ anh mới gọi lại?” Lộ Hiểu Hiểu trách móc, “Xe không chạy được nữa, bị kéo đi rồi. Ở đây hoang vắng quá, chẳng bắt được xe, tôi không biết làm sao về nhà.”
Phía viện vật liệu đã cung cấp dữ liệu cơ sở, mọi phương diện đều gần như đúng với dự đoán của cô.
“Anh hai trông chỉnh tề vậy, mà cũng có bạn gái đâu.”
Giờ, việc cô phải làm là tìm ra cách biến loại vật chất này thành vật liệu không gian tối ưu nhất.
Cô ta đưa tay nắm lấy tay áo Kỷ Mặc Hàn.
Phòng này rõ ràng anh đã xin dùng bảy ngày, sao lại bị chiếm mất?
Tuy Kỷ Mặc Hàn chỉ là nghiên cứu viên sơ cấp, nhưng anh là người đầu tiên phát hiện ra vật chất mới, nên có quyền lấy ra, đặt trước mặt Dung Ngộ.
“Vâng, ông nội.”
Một tập tin.
“Ông… ông nội, cháu sai rồi, mai cháu sẽ cải thiện, nhất định sẽ cải thiện…”
Nhưng vừa đến cửa phòng thí nghiệm, cô thấy bảng đèn sáng, hiển thị “Đang sử dụng”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa tới gần nhà họ Lộ, điện thoại anh sáng màn hình, hiện nội dung vừa gửi tới.
“Lão nhị, đừng ở nhà nữa, đi Kinh Thành ở cùng bà cố, cháu đáng tin hơn.”
Lời tiễn khách đã rõ ràng, Lộ Hiểu Hiểu đành không cam lòng mà bước xuống.
“Tôi là người phát hiện vật chất Thạch, tôi nghĩ, tôi nên được tham gia vào dự án này của anh. Dĩ nhiên, anh là nghiên cứu chính, anh đứng tên tác giả thứ nhất, để tôi làm tác giả thứ hai là được.”
Cô gọi lại:
Kỷ Mặc Hàn lái xe hơn nửa tiếng ra ngoại ô, thấy Lộ Hiểu Hiểu đứng chờ ở trạm dịch vụ.
Ra khỏi phòng thí nghiệm, cô liếc điện thoại, có mấy chục tin nhắn chưa đọc, tất cả đều từ con trai.
“Đây không phải dự án của tôi, tôi không có quyền quyết định.”
“Gửi địa chỉ cho tôi, chờ chút.”
“Bà cố cứ vào phòng thí nghiệm trước, cháu tới sau.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mặc Hàn.” Đã đến trước cổng nhà họ Lộ, nhưng Lộ Hiểu Hiểu vẫn chưa xuống xe, quay sang nói:
Kỷ Mặc Hàn gật đầu: “Vâng, bà cố.”
Kỷ Mặc Hàn đưa cô ta về.
Lộ Hiểu Hiểu nghiêng người, nhường đường.
Dung Ngộ đang mải mê thí nghiệm, chỉ phẩy tay.
Anh vội ra ngoài mua đồ ăn.
Khi Kỷ Mặc Hàn đói cồn cào mới nhận ra, cả hai đã bỏ bữa cả ngày.
Kỷ Mặc Hàn co rụt cổ:
Còn nghiên cứu hiện tại của anh là thực tiễn, giá trị cao hơn nhiều.
Sáng hôm sau, Dung Ngộ vừa tỉnh đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.
Tiêu đề: Thạch – Tantalum diselenide.
Cả hai ở trong phòng thí nghiệm đến tận khuya.
Cô ta nhìn anh, ánh mắt chan chứa cảm kích:
Vừa bước vào, đã có người đi tới:
Cô ta mở cửa bước lên.
“Cảm ơn anh, Mặc Hàn.”
Dung Ngộ lập tức bắt tay vào nghiên cứu.
Lộ Hiểu Hiểu biến sắc.
Kỷ lão gia chẳng thèm để ý, quay sang dặn Kỷ Yến Đình:
Thẻ thông hành mang song dấu của hai viện nghiên cứu lớn tất nhiên là quá đủ điều kiện.
Cô ta nhìn kỹ, phía trên đúng là ghi tên “Dung Ngộ”.
Kỷ Mặc Hàn gọi lại:
Dung Ngộ sở trường nhất là toán học và vật lý, còn về lĩnh vực hóa học vật liệu, cô cũng có nghiên cứu nhưng không chuyên sâu bằng người học đúng ngành như Kỷ Mặc Hàn. Nhiều chi tiết đều phải nhờ anh kiểm soát.
“Giờ tôi có thể vào chưa?”
[Mặc Hàn, tôi vừa bị va quệt xe nhẹ, anh có thể tới đón tôi được không?]
Kỷ Yến Đình nghẹn lời.
Nhưng vấn đề là Dung Ngộ chỉ là một minh tinh, không phải nhân viên nghiên cứu, tại sao lại có thể có loại thẻ này?
Lộ Hiểu Hiểu nhìn anh:
Vừa bước khỏi khu thí nghiệm, điện thoại có sóng trở lại, anh thấy Lộ Hiểu Hiểu đã nhắn từ nửa tiếng trước:
“Tôi còn phải vào phòng thí nghiệm, cô xuống xe trước đi.”
“Sau khi được phong nghiên cứu viên cao cấp, có nhiều người bàn tán sau lưng, nói tôi đức không xứng vị. Những lời đó khiến tôi tổn thương rất nhiều. Tôi phải chứng minh lại năng lực của mình lần nữa. Mặc Hàn, giúp tôi… được không?”
“Tính toán cho thấy, Thạch và graphene có thể tạo ra liên kết mạnh…” Dung Ngộ cau mày, “Nhưng điện dẫn của Thạch trong môi trường vi trọng lực lại không khớp với mô hình nền…”
Trên bàn ăn bày đủ các món điểm tâm.
“Anh Bảo, yên tâm, bên này mọi việc suôn sẻ, mẹ đang ăn đây…”
Mấy ngày liền, tiến triển nghiên cứu rất thuận lợi, cô đã có trong tay một xấp dày dữ liệu gốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dung Ngộ quả thực cũng thấy đói bụng.
Kỷ Yến Đình mỉm cười khi được khen:
Kỷ Yến Đình cung kính kéo ghế:
Chương 202
Anh liếc nhìn Kỷ Mặc Hàn tóc tai rối bù, khóe mắt còn vương ghèn, lắc đầu:
Ai ngờ Kỷ Mặc Hàn đã tiến tới nghiên cứu hợp chất của Thạch với nguyên tố khác và ứng dụng trong các ngành công nghiệp.
Xe chạy về phòng thí nghiệm, Dung Ngộ vẫn đang bận rộn, còn hộp cơm Kỷ Mặc Hàn mua vẫn để nguyên một bên.
“Bà cố, mời ngồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn nữa, cho dù đó là dự án của riêng anh, anh cũng không muốn tiếp tục dung túng Lộ Hiểu Hiểu như vậy nữa.
Những gì cô ta có, nhiều lắm chỉ là thành tựu lý thuyết.
“Bà cố, bạn cháu bị tai nạn xe, cháu đi giúp một lát, lát nữa quay lại đón bà.”
Kỷ Mặc Hàn cau mày, tránh ra:
Cô ta vốn còn đang đắc ý vì mình là người phát hiện nguyên tố Thạch.
Dung Ngộ đã quen đường lối ở đây.
Kỷ Mặc Hàn ngẩng lên:
Kỷ Mặc Hàn ngẩng đầu, giọng phẳng lặng:
Kỷ Mặc Hàn đưa túi cho Dung Ngộ:
Dung Ngộ thong thả ăn sáng, rồi ngồi xe tới Viện Vật Liệu tiếp tục nghiên cứu.
“A Mặc, em quá nhếch nhác, thế này khó mà kiếm được bạn gái.”
“Hiểu Hiểu, vụ tai nạn giải quyết xong chưa, cô có bị thương không?”
Là một cô gái dân khối tự nhiên, khả năng giao tiếp kém, xung quanh chỉ có sư huynh sư tỷ, chẳng có bạn thân, gia đình thì… miễn bàn.
“Bây giờ đã hơn mười giờ đêm rồi, giờ mẹ mới ăn sao?” Kỷ lão gia hét lên, “Bảo thằng nhóc Kỷ Mặc Hàn nghe máy! Nó chăm sóc bà cố kiểu gì mà để bà cố nhịn đói, đúng là không ra gì!”
Anh mở ra, thoáng sững sờ.
Chỉ còn vài chi tiết cần bổ sung, phần đó sẽ do anh đảm nhiệm.
Đêm đó, anh liền bắt chuyến bay cuối đi Kinh Thành.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.