Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 168
Tuy anh không có kinh nghiệm đánh nhau, nhưng dáng người cao lớn, sức lực cũng hơn hẳn một đứa trẻ. Anh thuận tay ấn thằng bé xuống nắp capo, nhíu mày:
Cậu là gánh nặng, là đứa con hoang, là nỗi nhục, là tội nghiệt… cậu vốn không nên xuất hiện trên đời này.
“Ngụy Húc là ai?”
Kỷ Yến Đình im lặng.
Quay đầu, anh thấy Dung Ngộ đang ngồi ở ghế bên kia sofa.
“Không cần, công ty còn việc, cháu đi trước.”
Dung Ngộ nhìn biểu cảm của con trai, liền biết ngay ông đang tự tưởng tượng ra mấy chuyện không đâu.
Kỷ lão gia nhíu mày:
Bao nhiêu năm trôi qua, nước cờ của cậu ta vẫn liều lĩnh như xưa, chỉ biết dốc quân tấn công, hoàn toàn quên bảo vệ “đại bản doanh”. Chỉ vài nước đã bị Dung Ngộ đánh tan tác.
“A Yến, hôm nay cháu không khỏe thì ở nhà nghỉ cũng được.”
“Anh… anh đều biết rồi sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Yến Đình ho khẽ:
“Lớn tướng thế rồi đừng làm cái biểu cảm này nữa, nhìn chói mắt lắm.”
“Anh hiểu lầm rồi, em không phải con trai cô ấy, em là cháu trai cô ấy. Nếu vì em mà anh chia tay cô ấy thì không cần thiết đâu. Em sẽ không ảnh hưởng gì đến hai người cả… Em có thể xin ở ký túc xá ngay, sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Anh cúi mắt:
Thu Tang sẽ sắp xếp phòng cho hắn.
Đúng lúc đó, một nhóm nữ sinh đại học đi ngang qua, lập tức vây lấy Kỷ Yến Đình, tranh nhau xin chụp ảnh, xin chữ ký.
Kỷ Yến Đình lập tức toát mồ hôi lạnh khắp người.
Sáng hôm sau.
“Lớn tướng rồi mà còn ôm người ta khóc hu hu, cũng chỉ có Bà cố mới chịu nổi cháu thôi.”
Anh lên xe, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm. Xe chạy vào khu đỗ xe riêng của Giải Trí Kỷ Thị. Vừa xuống xe, bỗng có một người từ sau cột lao ra.
Mà lúc này, thời gian chính là sinh mạng.
“Anh chia tay dì Thu rồi à?”
Cô đưa tay lấy điện thoại:
Anh khẽ hỏi:
Thằng bé vùng vẫy mạnh, Kỷ Yến Đình suýt không giữ nổi.
Ngón tay anh khựng lại.
Nếu muốn ở bên Thu Tang, thì anh buộc phải chấp nhận đứa trẻ này…
Ngụy Húc thở hổn hển:
“Vù vù vù!” Điện thoại của Kỷ lão gia rung gấp gáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngụy Húc hụt một cú, lại định lao đến lần nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông liếc nhìn, là lão nhị gọi tới, liền tiện tay nghe máy. Đầu dây bên kia truyền đến giọng đầy lo lắng:
Nhưng dọc đường, camera giám sát quá nhiều, kiểm tra từng cái sẽ mất rất nhiều thời gian.
Sau khi được đặc cách tuyển thẳng, Dung Ngộ có thể tự sắp xếp lịch học, cô chỉ lên lớp một ngày mỗi tuần, chủ yếu học Ngữ văn. Mấy ngày còn lại, nếu không có việc gì, cô sẽ ở nhà chơi với Anh Bảo.
Phải chăng, còn có điều gì anh chưa biết?
Đôi mắt đen của nó đầy hoảng loạn:
“Là con trai của Thu Tang. Thằng bé vừa lao ra khỏi bãi đỗ xe ngầm của Giải Trí Kỷ Thị, chạy qua đường rồi mất hút…”
“Ngụy Húc, chờ đã!” Kỷ Yến Đình vội vàng đuổi theo, “Đứng lại, đừng chạy nữa!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bỗng nhớ ra tối qua, hình như anh đã ôm Bà cố khóc rất lâu, cũng không biết có lỡ nói ra điều gì không nên nói không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong nhà, Dung Ngộ đang chơi cờ tướng với Kỷ lão gia.
Ngụy Húc nhìn Kỷ Yến Đình thật sâu, rồi xoay người bỏ chạy.
Thu Tang sẽ gọi đồ ăn ngoài cho hắn …
“Không liên quan đến em, đừng nghĩ nhiều.”
Nhìn kỹ mới thấy là Ngụy Húc.
Ngụy Húc như không nghe thấy, lao thẳng vào dòng xe cộ, thoáng chốc đã mất hút.
Kỷ lão gia ngồi trên sofa, liếc anh một cái:
Hắn quan sát kỹ mấy hôm liền mới biết,cô đã yêu rồi.
Anh bỗng nhận ra một vấn đề, Thu Tang mới ba mươi tuổi, thế nào cũng không thể có đứa con lớn như vậy.
Thì ra, hắn không chỉ hận cô, mà còn… yêu cô.
Kỷ Yến Đình tỉnh dậy với cái đầu choáng váng, anh xoa xoa thái dương rồi ngồi dậy, phát hiện đã là giữa trưa.
Thế nhưng tối qua, cô lại khóc.
Thế nhưng, từ khi đến Hải Thành, sau quãng thời gian ngắn sống cùng Thu Tang, không biết từ khi nào, nỗi hận ấy đã dần phai nhạt…
“Tối qua cô ấy khóc suốt cả đêm.” Ngụy Húc nghiến răng nói, “Cô ấy thật sự rất đáng thương, chưa từng được ai yêu thương. Khó khăn lắm mới gặp được anh, sao anh lại nỡ làm cô ấy tổn thương như vậy?”
Bị Kỷ Yến Đình giữ c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u.
Ánh mắt ấy, anh từng luyện qua khi đóng phim, ánh mắt liều lĩnh tuyệt vọng…
Nếu Bà cố thật sự là bà lão thì thôi… đằng này lại còn trẻ hơn cả anh, nghĩ thôi đã thấy ngại.
Thu Tang sẽ thuê gia sư bổ túc cho hắn.
Hắn hận người phụ nữ đó, từ khi có ý thức đã hận rồi.
Dung Ngộ đưa tay ấn mặt ông:
Anh không hẳn là đồng ý chia tay.
Ánh mắt Kỷ Yến Đình trầm xuống.
Nhưng cũng không còn dũng khí để tiếp tục bên nhau.
Kỷ lão gia lập tức đứng như bị hóa đá.
Có mấy ngày, tâm trạng của cô đặc biệt tốt.
Cô thường ngồi một mình ngoài ban công, ngẩn ngơ cười ngốc.
Anh… đã chia tay Thu Tang, rồi tìm bạn đi uống rượu giải sầu. Uống say xong, dường như cảm giác đau đớn cũng vơi đi đôi chút.
Trong đầu rối như tơ vò, anh rửa mặt chải đầu rồi xuống lầu.
Hiện tại anh chưa thể chấp nhận, cũng chẳng biết sau này có thể hay không. Tóm lại, lúc này anh không biết phải đối mặt thế nào…
Đợi anh ứng phó xong đám fan, đã chẳng còn bóng dáng Ngụy Húc đâu nữa.
“Thu Tang sao lại sinh em sớm như thế… Em…”
“Thu Tang đã gọi cho nó, nhưng nó tắt máy. Cháu sợ nó nghĩ quẩn. Muốn kiểm tra camera dọc đường thì phải có quyền hạn của bên cảnh sát. Nhưng Ngụy Húc mới mất tích chưa tới một tiếng, bên cảnh sát chưa thể lập án, nên cháu muốn nhờ ông nội gọi điện cho cục trưởng…”
Nỗi hận này ngấm vào tận xương tủy, nó ước gì bà ta cũng phải đau khổ như mình, phải giãy giụa trong bùn lầy.
Ngón tay Dung Ngộ lách cách gõ trên bàn phím, gõ một chuỗi mã dài, nhập vào hệ thống. Chưa đến năm phút, toàn bộ hình ảnh của Ngụy Húc đã được trích xuất ra…
Cô ngẩng đầu:
Ký ức tối qua từng chút một ùa về.
“A Yến, đừng vội, từ từ nói. Cháu cần giúp thế nào?”
Nhà họ Kỷ cũng có chút quen biết trong giới chức.
Là con của lão Nhị sao?
Cũng không thể chấp nhận bạn gái đã có một đứa con lớn như vậy.
Đứa trẻ này, định làm chuyện dại dột.
Chẳng lẽ tuổi già nên tai lãng tai rồi sao? Cái đứa Thu Tang kia… mà đã có con trai rồi?
Anh không thể chấp nhận bị lừa dối.
Anh vội bám vào cửa xe, tránh sang bên.
Hơn nữa, về cô, anh còn rất nhiều điều không biết, còn nhiều bí mật cô chưa từng nói ra.
Đường cong môi thằng bé khi nói chuyện giống hệt Thu Tang, anh thừa hiểu đây đúng là con trai của cô.
Nhưng, cô lại không yêu hắn.
“Cậu định làm gì?”
Lão Nhị c.h.ế.t tiệt này, có con từ bao giờ mà không nói cho gia đình biết?
“Ông nội, Ngụy Húc mất tích rồi…”
“Mẹ, mẹ nhường con chút không được à?” Kỷ lão gia bĩu môi làm nũng, “Cho con thắng một lần thôi, có được không?”
Con ngươi Ngụy Húc co rút mạnh:
Ngụy Húc cắn chặt răng.
Kỷ Yến Đình nhanh chóng đáp:
Tiếng khóc kìm nén từ phòng bên truyền sang, khiến cậu cũng thấy nhói lòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.