Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 156

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 156


Trong phòng livestream tràn ngập tiếng cười “hahaha”.

Cô mở miệng:

Sáu nhóm nhanh chóng được xác định xong.

Nghe tiếng động cơ xe, cậu rửa tay, tự nhiên bước lại chào:

“Nghe nói tập cuối sẽ khóa nhóm, Tô Điềm chắc vẫn là đội trưởng đó.”

Tô Điềm thở dài một tiếng.

Từ vị trí số một ổn định, cô ta đã tụt xuống thứ hai, phía sau còn có Lisa hăm hở bám sát. Cô ta thực sự lo sốt vó.

Ngay cả những thí sinh xếp hạng thấp cũng đã có lượng fan riêng đáng kể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù vậy, tham gia tuyển chọn cũng là để tăng trải nghiệm cuộc sống, càng khó càng phải đối mặt.

Nhóm của Dung Ngộ, về mọi mặt đều đứng đầu, nên không nghi ngờ gì là được chọn đầu tiên.

[Không thể phủ nhận, mấy đường parabol này của Dung Ngộ vẽ thật sự khiến sinh viên ngành Toán như tôi rất mãn nguyện…]

Dung Ngộ liếc nhìn các thành viên:

Nếu không phải trước đó nợ cô một ân tình, hắn đâu phải hạ mình như thế…

Nhờ làm đội trưởng mà cô được nhiều thời lượng lên hình hơn, độ yêu thích cá nhân cũng tăng, hiện đang ở vị trí thứ năm, đương nhiên sẽ tiếp tục làm đội trưởng.

Khi về tới Phù Dung trang viên vào buổi tối, dưới ánh đèn, Dung Ngộ thấy Kỷ Cảnh Xuyên đang tưới hoa.

“Bỏ phiếu nhé.” Dung Ngộ giao quyền quyết định cho cả nhóm “Bỏ phiếu ẩn danh, thiểu số phục tùng đa số.”

“Xin chào mọi người, cảm ơn đã đến với tập tám của chương trình.” tiếng MC vang lên “Nhiệm vụ tuần này là chia nhóm, chọn người, chọn bài. Ba nhóm đứng đầu tập trước sẽ được khóa nhóm, các nhóm còn lại sẽ dựa vào độ yêu thích cá nhân để chọn đội trưởng và thành viên.”

Điền Điềm viết nhanh lên bảng:

“Lại chia nhóm nữa à.” Tô Điềm vòng tay qua cổ Dung Ngộ “EmTôi thực sự không muốn làm đội trưởng nữa đâu.”

Dung Ngộ có chút kinh nghiệm với dân ca, vì khi mười mấy tuổi, gia đình từng cho cô đi học.

“Nhiệm vụ của chúng ta là thu thập và phân tích dữ liệu. Mảng này là sở trường của cậu, chắc chắn sẽ là cơ hội rèn luyện rất tốt… Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn lợi dụng năng lực của cậu để lấy công, chỉ là hy vọng cậu có thể lọt vào mắt giáo sư Liễu, biết đâu thầy sẽ viết cho cậu một bức thư giới thiệu, giúp cậu được tuyển thẳng vào Thanh Hoa…”

Vậy mà khi hắn dâng tận tay cho Dung Ngộ, cô lại chẳng thèm để mắt?

Thằng bé này, mười bảy tuổi tốt nghiệp cấp ba thì bị buộc bỏ học, năm nay sắp hai mươi mốt, đã bỏ lỡ bốn năm tươi đẹp nhất. May là vẫn còn trẻ, mọi thứ vẫn có thể bù đắp.

Ở ban công phòng khác, Đoá Đoá đang chơi piano, tiếng đàn êm dịu du dương.

Nhà họ Kỷ có mời vài người làm vườn chuyên nghiệp hỗ trợ, nhưng cậu cũng không ngại bẩn, tự tay bốc đất bỏ vào chậu một cách cẩn thận.

[Xì, người ta vốn dĩ là học bá rồi, cần gì tạo hình tượng, mấy bạn đừng chua chát quá.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô cất tiếng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dung Ngộ tìm tổ chương trình xin một giáo viên rap. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

May mà chuyện này tuy rắc rối nhưng không quá khó, chỉ cần Tống Hoài để tâm thì chắc chắn làm được.

Dù trong lòng đầy oán thán, cậu vẫn nhét điện thoại dưới gối, đeo tai nghe, lôi một đề toán ra làm.

Tưởng Sương mỉm cười:

Thấy ánh mắt cô lướt tới, Tống Hoài lập tức mở trang đầu:

Có hai bài hát nhảy, hai bài ballad, một bài rap và một bài dân ca truyền thống.

Tập trước, cô ta theo Dung Ngộ biểu diễn trống Jazz, có hẳn ba mươi giây solo, khiến độ yêu thích cá nhân tăng mạnh, bất ngờ nhảy vọt lên vị trí thứ tám, lọt vào top debut. Cô ta nhất quyết phải bám chặt lấy “cái đùi” Dung Ngộ, nhất định phải debut cho bằng được…

Trước khi đi ngủ, cô còn nghe thấy tiếng Kỷ Cảnh Xuyên đọc sách từ ban công phòng bên cạnh.

Tưởng Sương vẫn rất muốn hát nhảy.

Dung Ngộ liếc qua tập tài liệu.

Nhưng mọi người đều viết, cô cũng không thể đứng yên, bèn cầm bảng vẽ nguệch ngoạc.

“Bà cố, A Dã, hai người về rồi à.”

Dung Nhược Dao thì hơi cụp mắt xuống.

“Các em, trước tiên hãy tự viết lời. Mỗi người một đoạn, nói về thái độ của mình với tuổi trẻ.”

Nói xong, cô quay người dẫn Kỷ Chu Dã đi.

Mắt Tô Điềm đỏ hoe.

Ngón tay Tống Hoài siết chặt từng chút một.

Nhưng tính ra trước đây cô ta đã hát nhảy ba lần, thật sự không phù hợp nữa, sẽ bị khán giả nói là chỉ ở mãi trong vùng an toàn.

Mọi người viết tên ra giấy đưa cho cô, cuối cùng, rap được chọn.

[Giáo viên yêu cầu viết về tuổi trẻ, các bạn xem Dung Ngộ viết gì này, cô ấy lại vẽ parabol, còn ghi cả phương trình.]

“A Xuyên, từ đó cháu đọc sai rồi…”

Vòng vo một hồi, hóa ra việc này lại rơi vào tay Tống Hoài.

“Cậu làm cho tốt, đừng phụ kỳ vọng của giáo sư Liễu.”

Nghe xong, Dung Ngộ liền thấy nhức đầu.

“Đừng chìm trong cảm xúc của tập trước nữa.” Dung Ngộ vỗ vai cô “Chương trình tuyển chọn thì việc bị loại là bình thường. Không phải bị loại là cả đời coi như xong, mà là bắt đầu sớm một chặng đường mới. Cậu cứ dừng lại trong quá khứ thì không chỉ ảnh hưởng đến bản thân, mà còn ảnh hưởng đến cả đồng đội. Tiếp theo là màn thi quan trọng nhất, tôi mong được thấy sự lột xác của cậu.”

Bởi vì tập cuối sẽ chọn ra chín người debut, còn lại phần lớn chỉ là “làm nền”…

Nhưng rap thì… hoàn toàn mù tịt.

“Chọn hát nhảy đi.” Tưởng Sương góp ý “Theo dữ liệu các mùa trước thì hát nhảy trên sân khấu thi đấu sẽ luôn chiếm lợi thế.”

[Cười c.h.ế.t mất, lên chương trình cũng không quên khoe mình là học bá, đúng là biết tạo hình tượng.]

Tập này, còn lại ba mươi sáu thí sinh.

Dung Ngộ nhìn thấy phần yêu cầu thu thập dữ liệu, liền mỉm cười.

Tưởng Sương nghe vậy, không khỏi vui mừng.

Chương trình này từ ngày phát sóng đầu tiên đã leo thẳng lên vị trí số một bảng xếp hạng show ăn khách, sau đó liên tục tạo hiệu ứng bùng nổ, độ bàn tán không ngừng tăng, kéo theo làn sóng tuyển chọn toàn dân.

“Vậy thì ballad cũng không hợp, vì chúng ta cũng hát rồi. Còn lại chỉ có rap và dân ca.”

Giáo viên ngồi xuống ghế:

Cô ôm chầm lấy Dung Ngộ: “Cảm ơn chị Ngộ, em thấy khá hơn nhiều rồi.”

Vì đây là dự án bảo mật nên trên bìa không thể hiện gì nhiều, chỉ biết liên quan đến lĩnh vực hàng không.

Quả nhiên, cô ta vẫn ở chung nhóm với Dung Ngộ.

Kỷ Cảnh Xuyên lập tức sửa lại phát âm.

Tập trước, cô làm đội trưởng, tuy thành tích ổn nhưng vẫn không ở vùng an toàn, cuối cùng nhóm mất ba thành viên. Cảm giác mất đồng đội… thật sự quá, quá, quá khó chịu.

Viết báo cáo đã vất vả, viết văn còn khó, giờ bắt cô viết lời rap… thật sự quá khó xử.

Còn trên lầu, Kỷ Chu Dã vừa lấy điện thoại định chơi một ván game để xả hơi thì thở dài. Ở trường thì bị Trần Niên “cày” ép, về nhà lại thêm ông anh tư cũng “cày” hết sức, đúng là không sống nổi nữa.

Ngày hôm sau, thứ Bảy, là buổi ghi hình tập tám của chương trình tuyển chọn, cũng là tập áp chót.

Chương 156

Chỉ có Kỷ lão gia là đã ngủ từ sớm.

Tiếp đó là phần chọn bài.

Dung Ngộ nhận ra trạng thái của cậu ngày càng tốt hơn, dần hòa nhập vào cuộc sống của nhà họ Kỷ, không cần cô phải lo nhiều.

Chẳng phải đây chính là yêu cầu cơ bản mà cô từng tự tay viết sao, để phục vụ cho việc triển khai tiếp theo của dự án “Ưng nhãn”.

Từ tám mươi tám người ban đầu, giờ chưa tới một nửa. Nhìn khán phòng ghi hình trống trải, ai nấy đều thấy man mác buồn.

Trương Hạo Vũ sau khi biết về dự án này đã nhiều lần xin tham gia, nhưng hắn đều từ chối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Hoài gấp tài liệu lại rồi rời đi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 156