Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 147

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147


“Không, tôi không có ý đó.”Má Trương run rẩy “Lúc đó tôi thật sự chỉ nghĩ cho phu nhân, mới làm ra việc ngu xuẩn như vậy… tôi không có ác ý…”

Kỷ Lưu Quang cuống quýt mở miệng:

Từng nhóm lần lượt lên sân khấu.

“Vâng, thưa Bà cố.”

“Về rồi à?”

Dung Ngộ xoa đầu ông:

Còn người em ruột thật sự, suýt nữa bị má Trương g.i.ế.c c·h·ế·t!

Quản gia Du vội vàng nói:

Dung Ngộ nhắc trước một câu như tiêm phòng:

“Vậy là… cậu đã biết từ lâu rồi.”

Kỷ Chỉ Uyên từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng:

Kỷ Chỉ Uyên nhìn hắn chằm chằm: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Là đại thiếu gia và Dung tiểu thư đã về rồi ạ.”

“Anh cả! Cho dù sự thật là gì đi nữa, em cũng là đứa em trai mà anh thương yêu suốt hai mươi năm mà! Chẳng lẽ chỉ vì trong người em không mang dòng m.á.u nhà họ Kỷ, mà anh muốn đoạn tuyệt với em sao? Như vậy chẳng phải quá bất công với em à?!”

Tổ của Tô Điềm biểu diễn thứ năm, cô dẫn dắt toàn những cô gái năng lực và độ nổi không cao không thấp, kết quả nhận được 856 phiếu, không phải quá xuất sắc, nhưng đã vượt ngoài mong đợi của cô.

“Không… không được…”Kỷ Lưu Quang phản xạ lùi lại theo bản năng, cổ họng căng cứng:

Trước kia vì có kính lọc người thân, mọi người tự trấn an mình rằng nó chỉ là còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.

“Đừng hỏi nữa, ngoan nào, đi ngủ trước đi.”

Vậy mà lúc sinh ra, đứa trẻ lại trắng trẻo mập mạp, mọi người đều nói đó là ông trời phù hộ.

“Năm đó phu nhân sinh con ra gầy yếu, chỉ lớn bằng bàn tay, đến sức b.ú sữa cũng không có…

“Rốt cuộc là có chuyện gì mà về muộn như vậy?

“Anh cả, em… em là em ruột của anh mà!

Nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên, ông lập tức giật mình tỉnh dậy:

Tôi làm vậy, cũng là vì nghĩ cho phu nhân thôi, nếu bà ấy biết con sinh ra yếu ớt, sợ là sẽ bị hậu sản chảy máu…”

“Vậy thì làm thêm một bản giám định mẹ con, độ chính xác còn cao hơn.”

Kỷ Chỉ Uyên thật sự sợ mình không kiềm được mà c.h.é.m c.h.ế.t hắn.

Chương 147

Dung Ngộ xoa thái dương, nói:

“Không… Tứ thiếu gia không biết đâu…” Giọng má Trương run rẩy.

Má Trương bị đá bay ra, lăn đến chân của Kỷ Lưu Quang.

Một người phụ nữ sắp sinh như bà ta, nếu không phải cố ý sắp đặt, có mưu đồ, thì làm sao có thể đánh tráo được trẻ sơ sinh trước mặt bao nhiêu bác sĩ, y tá, người giúp việc?

Dung Ngộ lạnh nhạt lên tiếng:

Dung Ngộ không ở lại để chờ công bố kết quả, mà đã xin phép đạo diễn rời khỏi phòng ghi hình.

Mẹ à, ngày mai còn phải ghi hình chương trình nữa, thức khuya thế này, lên hình có khi không đẹp đâu.”

Nhóm của Dung Ngộ bốc thăm được xuất hiện thứ sáu.

Kỷ Chỉ Uyên cười giận dữ:

Nạn nhân mà sống hai mươi năm trong nhung lụa, hưởng vinh hoa phú quý.

Chưa nói hết câu, Kỷ Chỉ Uyên đã không nhịn nổi, tung một cú đá thẳng vào n.g.ự.c bà ta.

“Phải…” Má Trương ngẩng đầu lên, giọng nghẹn ngào“Nếu không phải tôi chăm sóc tận tình, tốn tiền chữa bệnh, Hạ Cảnh Xuyên sao có thể lớn lên được như hôm nay…”

“Sáng mai làm thủ tục chuyển hộ khẩu. lão Tứ đổi tên thành Kỷ Cảnh Xuyên, cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Hạ. Sau đó… từng món, từng món một, sẽ tính hết nợ.”

Nhưng hiện tại, lớp kính ấy đã vỡ vụn, trong mắt anh, Kỷ Lưu Quang thật sự ghê tởm.

“Ý bà là, nếu bà không tráo con, nhà họ Kỷ sẽ không chăm sóc đàng hoàng cho lão Tứ, không bỏ tiền chữa bệnh?”

Kỷ Chỉ Uyên gỡ từng ngón tay của hắn ra:

Nhưng việc này, nhà họ Kỷ tuyệt đối sẽ không tha thứ!”

Bốn vệ sĩ canh giữ ngoài phòng bệnh, hai người giúp việc nhà họ Kỷ cũng được gọi tới chăm sóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không khí trong trường quay vô cùng căng thẳng.

“Đại thiếu gia, là tôi sai rồi!”Bà ta run rẩy quỳ xuống:

Tổng cộng chương trình này chỉ có chín kỳ, sau lần công diễn này, chỉ còn một lần biểu diễn cuối cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Năm đó, phòng sinh của mẹ anh là phòng VIP cao cấp, tầng đó toàn là khu sinh sản của giới nhà giàu.

Ánh mắt của anh như có hình có khối, đ.â.m thẳng vào giữa trán của Kỷ Lưu Quang, khiến hắn rùng mình một cái.

Kết thúc tiết mục, khán giả chấm cho Dung Ngộ 911 điểm, tạm thời xếp hạng nhất toàn sân khấu.

Đây là buổi ghi hình thứ bảy của chương trình, là công diễn theo nhóm.

“Hy vọng ông nội chịu đựng được. Bà cố cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon.”

“Phải, nhất định là có người cố ý làm giả…”

Dung Nhược Dao, dù chỉ dẫn theo toàn những thành viên xếp chót bảng, nhưng năng lực cá nhân cô ta không tệ, lại có lượng fan không nhỏ, nên giành được 899 phiếu.

Dung Ngộ nằm lên giường liền ngủ ngay.

Lần trước Lisa công diễn thua thảm, lần này đã rút ra bài học, tung hết chiêu bài, giành được 904 phiếu.

Vừa bước ra, tiếng hò reo của khán giả đã nổi lên như sóng thần.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Chỉ Uyên đưa Dung Ngộ đến công ty giải trí Kỷ thị để ghi hình chương trình.

Không hiểu rốt cuộc sai ở đâu, cũng không hiểu vì sao lại đến nước này…

Tưởng Sương khẽ nhếch môi, cô ta biết ngay là mình không chọn nhầm đội trưởng, đi theo Dung Ngộ, tự nhiên sẽ có độ hot.

Nhóm của Dung Ngộ toàn là những thí sinh có thực lực, có độ nổi tiếng cao, nên ngược lại, tinh thần lại khá thoải mái.

Kỷ Chỉ Uyên hận không thể đá bà ta c.h.ế.t tại chỗ.

Lúc về đến nơi, đã là hai giờ sáng.

Trong phòng khách, tivi vẫn còn đang mở, Kỷ lão gia đang ngồi trên ghế sofa ngủ gật.

Bí mật này, bà ta đã giấu suốt hai mươi năm, chôn sâu tận đáy lòng, tưởng rằng có thể giấu được cả đời.

Tôi sợ đứa nhỏ không qua khỏi, mới liều mình đánh tráo…

Sắc mặt của Kỷ Chỉ Uyên vẫn điềm tĩnh, nhưngtrong lòng lại như có sóng thần cuộn trào, m.á.u nóng dâng lên tới đỉnh đầu, khiến anh phải dốc toàn lực mới có thể khống chế bản thân.

Kỷ Lão gia rất hiếu kỳ:

Chỉ vì một tờ giám định thôi, anh không thể phủ nhận thân phận của em được!

“Bà nói, lão Tứ sinh ra gầy yếu, suýt c·h·ế·t?”

Thì ra, ngay từ ngày đầu tiên chào đời, đứa trẻ đó đã bị đánh tráo.

Rất nhanh, đến lượt nhóm của Dung Ngộ lên sân khấu.

Nhất định có người cố tình giả mạo, muốn phá hoại nhà họ Kỷ…”

Vừa nghe đến ba chữ “Kỷ Cảnh Xuyên”, Kỷ Lưu Quang lập tức hoảng loạn.

Kỷ Chỉ Uyên gật đầu:

Kỷ Chỉ Uyên lên tiếng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này Dung Ngộ mới yên tâm quay về nhà.

Hắn vội vàng túm lấy cánh tay của Kỷ Chỉ Uyên: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chuyện lớn gì vậy? Bây giờ nói luôn không được à?”

Kỷ Lão gia cũng thật sự mệt rồi, ngoan ngoãn quay về phòng ngủ.

Kỷ Lưu Quang như thể bị dính phải vi khuẩn độc, lập tức tránh ra xa.

Anh phất tay ra hiệu, bốn vệ sĩ bên ngoài lập tức bước vào, lôi Kỷ Lưu Quang và má Trương ra khỏi bệnh viện.

Lão gia nhăn mặt ngáp một cái, vừa đi ra đón vừa nói:

“Tôi chính là người nhà họ Kỷ! Từ trong ra ngoài đều là người nhà họ Kỷ! Chuyện này không có gì phải nghi ngờ cả!”

“Ghi hình có là gì đâu, sau khi quay xong ngày mai, mẹ sẽ nói cho con biết một chuyện còn lớn hơn.”

Hừ, nạn nhân à?

“Nếu những năm qua, bà còn có thể đối xử tốt với Hạ Cảnh Xuyên… không, phải là Kỷ Cảnh Xuyên, có lẽ nhà họ Kỷ còn có thể niệm tình mà bỏ qua.

“Anh cả, không mà…!”Kỷ Lưu Quang khóc lóc thảm thiết“Em không biết gì cả… Em cũng là nạn nhân mà… Dựa vào đâu…?”

Dung Ngộ lắc đầu:

Má Trương cũng vội gật đầu:

Anh nhớ rất rõ, năm mẹ mang thai Lưu Quang, cơ thể bà không được khỏe, ăn gì cũng nôn, dẫn đến thai nhi nhỏ yếu.

“Cậu quên rồi sao? Trước khi có kết quả giám định, cậu đã bị đuổi khỏi nhà họ Kỷ vì nhân phẩm rồi.”

Bây giờ hồi tưởng lại, quả thực từ nhỏ tính cách của Kỷ Lưu Quang không giống người nhà họ Kỷ chút nào.

Bà ta nhìn đống giấy tờ bị xé nát dưới đất, biết rõ rằng mọi chuyện không thể giấu được nữa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147