Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 139
Nghe mẹ nói chỉ là vị trí danh nghĩa, Dung Nhược Dao cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Thấy vẻ mặt ông ngẩn ngơ như mất hồn, Thẩm Lâm hỏi:
Dung Vọng Thiên ngồi xuống uống một ly nước, rồi mới mở miệng:
“Em cứ lo liệu là được.”
Dung Vọng Thiên cất tấm ảnh vào sách, khép sách lại, cầm theo rồi rời khỏi phòng.
Có khi, nhờ vậy mà tập đoàn Dung thị sẽ có thể chen chân vào giới hào môn Hải Thành… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô đi làm gia sư cho thiếu gia Kỷ thị là để kiếm sống?
Dung Ngộ xuống xe đi vào, Kỷ Chỉ Uyên giúp cô xách túi, vừa vào nhà vừa nói:
“Cái gì?” Thẩm Lâm đặt cuốn sách xuống, sững sờ, “Ý anh là… nó ở Viện Hàng không số 4?”
“Tối qua Tiểu Ngộ ngủ ở Viện Hàng không vũ trụ.”
Cô ta thật sự rất tò mò, suốt thời gian qua, rốt cuộc Dung Ngộ đã sống ở đâu?
“Còn về Lam Nhu Tuyết,” anh dừng một chút rồi tiếp, “Cô ta từng ăn cắp bí mật thương mại của Kỷ thị, cháu đã không truy cứu trách nhiệm pháp lý. Nhưng nếu cô ta nhất quyết muốn thử thách sự kiên nhẫn của cháu… thì hẹn gặp nhau ở tòa.”
“Là chính miệng Lâm Nhượng nói, còn có cả văn bản tuyển dụng, làm sao mà nhầm được?” Dung Vọng Thiên nói, “Anh thật sự không ngờ, Tiểu Ngộ từng cứu mạng Kỷ lão gia, là ân nhân của họ. Hiện đang ở nhà họ Kỷ, làm gia sư cho thiếu gia Kỷ Chu Dã, đến cả tổng giám đốc tập đoàn Kỷ thị — Kỷ Chỉ Uyên — cũng đích thân mở cửa xe đón nó…”
Chuyện này hoàn toàn không hợp lý!
“Được.” Giọng Đường Triệt mang theo tiếng cười, “Yên tâm, chắc chắn sẽ làm được.”
“Con đang vội đầu thai à? Sao chọn người thừa kế sớm thế?”
Dung Vọng Thiên không biết mình đã về đến nhà bằng cách nào.
Dung Ngộ liếc ông một cái:
“Viện nghiên cứu là đơn vị đặc thù, ít khi nào nhận người trong giới giải trí. Nếu họ thật sự mời Tiểu Ngộ, thì nhiều khả năng cũng chỉ là vị trí dạng danh nghĩa… Nhưng dù là danh nghĩa, cũng đã rất lợi hại rồi.”
“A Ngộ, em lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ cần anh giúp bất kỳ chuyện gì.”
Vào được Viện hàng không thì đúng là danh tiếng lớn, nhưng chưa chắc mang lại lợi ích thực tế cho Dung gia.
Vậy ra…
“Lam Nhu Tuyết trước đây từng đến nhà họ Kỷ gần như mỗi ngày. Cô ta biết rõ mối quan hệ thân thiết giữa Bà cố và ông nội, chuyện lần này chắc chắn không thể tách khỏi cô ta.”
Dung Ngộ mỉm cười:
Đang làm việc trong thư phòng, Đường Hữu Nghĩa lập tức bước vào:
Thẩm Lâm khựng lại:
Đường Hữu Nghĩa c.h.ế.t sững.
“Truyền lệnh xuống, Tập đoàn Đường thị và toàn bộ công ty con, chi nhánh trực thuộc, cấm hợp tác với Khấu thị. Nếu đã có hợp tác, lập tức hủy bỏ.”
Kỷ Chỉ Uyên: “……”
“Cháu tra được rồi, là người của tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Khấu thị tiết lộ thông tin cho phóng viên, nên mới có paparazzi chực chờ ngoài cổng biệt thự để chụp ảnh.”
Cúp máy, Đường Triệt ấn chuông gọi.
“Bác cả có gì dặn dò?”
“Tìm thấy Tiểu Ngộ chưa? Tối qua con bé ngủ ở đâu?”
“Con bé được viện mời làm trợ lý cho giáo sư Lâm Nhượng…”
Còn Dung Ngộ mới mười tám tuổi, học sinh cấp 3 mà lại trở thành trợ lý của giáo sư?
Ông mở miệng nói:
Là chiếc thẻ mà sau khi đón Dung Ngộ về nhà, ông đã nhờ quản gia làm cho con bé.
Trên bàn học vẫn còn vài cuốn sách, phía dưới đè một tấm ảnh, là ảnh chụp Dung Ngộ cùng mẹ cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dung Vọng Thiên gật đầu:
Ông đã hứa sẽ chuyển tiền sinh hoạt hàng tháng vào đó, nhưng lại quên béng.
Mãi đến gần đây, ông mới nhắc Thẩm Lâm: mỗi tháng chuyển vào đó ba vạn.
“A Ngộ, anh vừa xem tin tức trên mạng, xin lỗi, anh không kịp ra mặt giúp em làm rõ chuyện này.”
Kỷ lão gia: “……”
Hệ thống an ninh ở cổng đã được nâng cấp, không còn thấy bất kỳ người khả nghi nào lảng vảng.
Cô ta từng nghe Tống Hoài nói, cho dù tốt nghiệp tiến sĩ ở Thanh Hoa, muốn vào những viện nghiên cứu quốc gia như vậy để làm một thực tập sinh, cũng phải vượt qua tầng tầng lớp lớp đánh giá tuyển chọn, cực kỳ khó khăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẹ kiếp, cái miệng này thật độc, độc quá mức rồi.
Nhưng nếu là ân nhân cứu mạng của nhà họ Kỷ, có mối quan hệ mật thiết với gia tộc ấy thì lại là cơ hội trời cho.
“Có lẽ bác cả chưa nắm rõ, Khấu thị thời gian trước gặp rắc rối tài chính, hiện đang rao bán công nghệ lõi. Đường thị ta lại đang cần đúng thứ đó, bộ phận thương mại đã đàm phán gần xong rồi. Lần hợp tác này, đối với Đường thị là cực kỳ có lợi. Theo cháu thì…”
Đầu ông vẫn còn choáng váng, lên lầu, đi ngang qua phòng con gái lớn, không nhịn được dừng chân, đẩy cửa bước vào.
“Nhà họ Tống mới đây tổ chức một buổi tiệc nhỏ mừng Tống Hoài đoạt giải vàng Vật lý quốc gia. Chúng ta cũng nên tổ chức cho Tiểu Ngộ một buổi mừng như vậy.” Thẩm Lâm nói, “Thứ Bảy con bé phải quay chương trình, vậy tổ chức vào trưa Chủ nhật đi.”
Bà ta hít sâu một hơi, giọng nhẹ đi:
Chương 139
Thẩm Lâm là mẹ kế càng không để tâm.
Không ngờ, Dung Ngộ chưa từng đụng đến chiếc thẻ này.
Trong lòng bà ta vô cùng phức tạp.
“Cũng may là chưa ngu đến hết thuốc chữa.” Dung Ngộ nhìn anh, “Vậy cháu định xử lý thế nào?”
Bác cả tuổi đã cao, từ lâu không còn nhúng tay vào chuyện nội bộ của tập đoàn, chỉ là chủ tịch danh nghĩa. Sao tự nhiên hôm nay lại đưa ra mệnh lệnh như thế?
Kỷ Chỉ Uyên gật đầu:
“Chuyện lần này là do Khấu thị đứng sau, anh có thể giúp em phong sát Khấu thị được không?”
Đứa con gái mà bà ta dày công bồi dưỡng, vậy mà lại bị đứa con riêng kia bất ngờ vượt mặt như thế.
Dung Vọng Thiên gật đầu:
“Em nghe nói tổ tiên nhà họ Kỷ từng là quân nhân, có người đã hy sinh vì nước, nên nhà họ cũng có chút tiếng nói ở cấp trên. Có khi nào là Kỷ lão gia để trả ơn, đã dùng quan hệ của mình để sắp xếp cho Tiểu Ngộ một vị trí trong viện nghiên cứu?”
Dung Ngộ ngẫm nghĩ một lát rồi nhớ ra:
“Hay lắm hay lắm!” Kỷ lão gia vỗ tay, “A Uyên cuối cùng cũng thoát được cái hố Lam Nhu Tuyết rồi, không hổ là người thừa kế do ông chọn!”
“Khấu thị… chính là công ty mới của Lam Nhu Tuyết sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mọi chuyện đã được giải quyết rồi, anh không cần lo.”
Bà cố vẫn chưa vừa lòng việc anh làm người kế thừa, không sao, anh sẽ tiếp tục nỗ lực. Trước khi Đoá Đoá lớn, anh vẫn còn cơ hội.
Thẩm Lâm liếc nhìn con gái mình.
Xe của nhà họ Kỷ đã dừng ở cổng Phù Dung trang viên.
Đường Triệt nói:
“Phong sát toàn ngành đối với Tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Khấu thị.” Ánh mắt Kỷ Chỉ Uyên lạnh lẽo, “Khấu Hạnh về nước là để mở rộng thị trường Hải Thành, nhưng kẻ chỉ biết chơi chiêu bẩn thì không xứng làm đối thủ thương mại của cháu. Cút về cái bản doanh của hắn đi.”
Ở bên cạnh đang dạy Dung Khánh An làm bài tập, Dung Nhược Dao cũng lập tức ngẩng đầu lên.
Ông còn nghĩ, ba vạn ấy ít nhiều cũng có thể xoa dịu mối quan hệ cha con. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Viện nghiên cứu hàng không là đơn vị bảo mật, không dễ dàng tuyển dụng học sinh phổ thông như vậy đâu, có phải anh nghe nhầm không?”
“Không thể nào!” Dung Nhược Dao không tin nổi, “Chị còn đang học lớp 12, làm sao Viện Hàng không lại đi tuyển một học sinh cấp 3…”
Bên dưới tấm ảnh còn có một chiếc thẻ ngân hàng.
Trước mắt là một căn phòng vô cùng đơn giản, không ấm cúng như phòng của Dao Dao.
Đường Triệt thở dài, trong giọng nói đầy tiếc nuối, như cơn gió chiều muộn, thoảng qua những ký ức tuổi thơ ấu.
Dung Ngộ chịu thua, khẽ nói:
“Đúng, đúng là vậy rồi!” Dung Nhược Dao lập tức tiếp lời, “Những người vào Viện Hàng không toàn là thiên tài, chị đang cố dựng hình tượng thần đồng khoa học cho mình đấy mà…”
Đang nói dở thì điện thoại của Dung Ngộ reo lên, là Đường Triệt gọi đến:
Trong tủ chỉ treo vài bộ quần áo cũ, hoàn toàn không giống tủ đồ đầy váy vóc hàng hiệu của Dao Dao.
Vào Viện Hàng không, cũng là để kiếm tiền tự nuôi mình?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.