Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 124
Đường phu nhân không thể tin nổi:
“Chú ý lời lẽ của ông, cái gì mà ‘dụ dỗ lấy đi’?”
Ánh mắt Đường Hữu Nghĩa thoáng biến sắc, lạnh giọng:
“Đường Hữu Nghĩa, sao hả? Ông định ngăn tôi gặp chú Đường?”
Chuỗi vòng này quá quý giá, đeo lên cổ một ngôi sao nhỏ, chẳng khác nào lãng phí của trời.
Một bộ sườn xám nhã nhặn tôn lên khí chất dịu dàng như nước, khiến người ta không thể không chú ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn ông thì hay thật, dẫn bác cả tôi đi theo đuổi thần tượng? Một người lớn tuổi như vậy còn theo đuổi cái gì?
Bây giờ còn tặng cả sợi dây chuyền quý như thế này…
“Thưa tiên sinh, thưa phu nhân, Kỷ lão gia tới, nói là muốn đến thăm lão gia.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
May là ông ta mang họ Đường, có huyết thống nhà họ Đường, nên được các trưởng bối trong tộc ủng hộ, ép bác cả giao quyền và lập di chúc chỉ định ông ta là người thừa kế hàng đầu.
Đường Hữu Nghĩa từ tốn mở lời.
Từng có thời gian, ông ta nghi ngờ bác cả sẽ để lại toàn bộ gia sản cho Kỷ Thuấn Anh…
Lời Đường Triệt vừa dứt, Đường Hữu Nghĩa sắc mặt lập tức tái mét, luống cuống nói:
Người hầu nhà họ Đường đến nhận xe, vừa thấy Kỷ lão gia bước xuống liền cúi đầu cung kính chào một tiếng, nhưng ngay sau đó, hắn lại trông thấy Kỷ lão gia quay người đỡ một cô gái trẻ bước xuống xe.
Vợ của Đường Hữu Nghĩa, tức Đường phu nhân, hơn sáu mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, phong thái quý phái sang trọng, đang uống trà sáng thì lên tiếng:
Sợi dây chuyền kia…
“Vậy theo ý Đường tiên sinh, Đường Triệt đã lú lẫn đến mức ấy rồi sao?”
“Anh cứ thể hiện tốt đi, bác cả sẽ tự khắc chuyển cổ phần cho anh. Còn nếu không làm ông ấy hài lòng, chờ ông ấy khuất núi thì di chúc cũng sẽ để lại cho anh thôi. Mọi việc từ từ, không cần vội.”
Đường Hữu Nghĩa im lặng.
Âm thanh lăn của bánh xe lăn vang lên, quản gia nhà họ Đường đẩy Đường Triệt từ phía sau bước ra.
Trang viênở lưng chừng núi này, là do Đường Hữu Nghĩa cho xây cách đây hơn hai mươi năm, để Đường Triệt tĩnh dưỡng, nhưng đứng tên lại là Đường Hữu Nghĩa.
“Hợp hay không hợp, không đến lượt cháu quyết định.”
Hơn ba mươi năm trước, ông ta đã là tổng giám đốc của Tập đoàn Đường thị, đến tận bây giờ vẫn chỉ là tổng giám đốc, trong tay chỉ giữ 5% cổ phần.
Ánh mắt Dung Ngộ khẽ nâng lên, cô nhìn thẳng Đường Hữu Nghĩa:
Đường phu nhân, vừa rồi còn giữ dáng vẻ cao ngạo của phu nhân quyền quý, ngay lập tức thu lại khí thế, cúi đầu đứng sang một bên.
Không phải là muốn cấu kết với mấy đứa ngôi sao nhỏ, dụ dỗ chiếm lấy tài sản nhà họ Đường đấy chứ?”
“Bác cả của tôi đã gần trăm tuổi, sức khỏe yếu, nằm viện liên tục.
Trong lòng người hầu nghĩ đủ thứ, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ thái độ cung kính:
“Ông họ Đường, mang huyết thống họ Đường, tôi thật không hiểu, ông cứ phòng bị một người ngoài như tôi là vì cái gì?”
Đường Hữu Nghĩa đang chuẩn bị ra ngoài họp ở công ty.
Sắc mặt Kỷ lão gia lạnh xuống, “Tôi nhớ cho rõ, nhà họ Đường hiện tại vẫn chưa đến lượt ông làm chủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm qua, Dung Ngộ tham gia chương trình, Đường lão gia tử đang bệnh vẫn đích thân đưa cô đến Tập đoàn Kỷ thị.
Ai ngờ Đường lão gia tử nhất quyết đòi tìm, chuyện càng lúc càng lớn, không giấu được nữa, bà ta đành mang vòng cổ trả lại.
“Một người lú lẫn như vậy, mà vẫn còn nắm đại quyền nhà họ Đường, Đường tiên sinh không thấy… khó chịu lắm à?”
“Tôi không ngờ, Đường Triệt tôi sống trong chính nhà mình, muốn tặng một món quà thôi, mà cũng bị người khác xen vào!”
Vậy… ai có thể nói cho bà ta biết, tại sao sợi dây chuyền quý giá đến thế lại đang nằm trên cổ một con bé vô danh tiểu tốt?!
Đúng lúc đó, người hầu bước vào báo:
“Thưa Kỷ lão gia, mời vào phòng tiếp khách chờ một lát ạ.”
Lúc lớn lên mới biết: Kỷ Thuấn Anh là con trai của bạch nguyệt quang trong lòng bác cả, cho nên được chính tay bác cả dạy dỗ.
“Bác cả, là cháu sai rồi! Cháu không nên can thiệp vào việc tặng quà của bác! Cháu xin lỗi Dung tiểu thư ngay! Chỉ mong bác đừng dọn ra ngoài!”
Đường Hữu Nghĩa thì lại nhận ra Dung Ngộ.
Chương 124
Mấy hôm trước, Đường lão gia tử đột nhiên tự mình vào kho, nói là muốn tìm một chuỗi vòng cổ đá quý màu hồng, huy động hết người hầu tìm kiếm nhưng không ai tìm được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đường Hữu Nghĩa nổi giận quát:
Một cô gái trẻ thế kia, vậy mà lại phải để một ông cụ đỡ xuống xe?
“Bác cả lại tặng dây chuyền cho một cô bé? Vì sao chứ?!”
Ông ngồi trên xe lăn, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo, khí chất người đứng đầu nhiều năm khiến cả người toát ra một loại uy nghiêm áp lực lan tỏa khắp sảnh.
“Dung tiểu thư rất xuất sắc, bác tôi quý mến cô ấy là chuyện bình thường.”
Cổ phần chính vẫn do Đường Triệt nắm giữ, Đường Triệt chưa từng chuyển nhượng.
Ông ta nhỏ hơn Kỷ Thuấn Anh hơn mười tuổi, từ khi còn nhỏ đã luôn thấy bác cả dẫn Kỷ Thuấn Anh theo bên người, dạy dỗ cẩn thận từng li từng tí.
Hôm bà ta nhìn thấy nó trong kho, đã lập tức không rời mắt nổi, nên lén lấy đi, dự định dùng làm quà trưởng thành tặng cho cháu gái nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi.
Còn với ông ta, luôn là lắc đầu, thở dài, chê chỗ này, mắng chỗ kia…
Chiếc xe lặng lẽ chạy lên núi, dừng lại trước cổng nhà họ Đường.
Ánh mắt Đường phu nhân quá mức gay gắt, Kỷ lão gia lập tức tiến lên một bước, chắn ánh nhìn đó lại, cau mày nói:
Ánh mắt bà ta trượt xuống dưới, đột ngột dừng lại.
Chú Đường muốn tặng quà cho ai, đó là tự do của chú ấy, không đến lượt ông xen mồm.”
Kỷ lão gia đã bước lên bậc thang, đi vào đại sảnh, không vui nói.
Giọng Đường Triệt lạnh lẽo từng chữ, dù đã già nhưng lời nói vẫn mang theo sự sắc bén:
Đường phu nhân lên tiếng, “Tôi có một sợi dây chuyền khác, phù hợp hơn với các cô gái trẻ, hay là… Dung tiểu thư đổi với tôi nhé?”
Hôm trước, nhà họ Đường tổ chức tiệc, chính là Dung Ngộ đẩy xe lăn cho Đường lão gia tử, hai người trò chuyện rất lâu trong vườn hoa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nếu nhà họ Đường không dung nổi cái lão già này, thì hôm nay tôi có thể dọn về lại chỗ cũ ngay lập tức.”
Thực ra, ở tầng lớp như họ, không mấy ai để tâm đến giá tiền, cái họ để ý chính là độ hiếm.
Cô nhận ra: người cháu này không có ý đồ hãm hại Đường Triệt. Cũng đúng, nếu thật sự có ý định cướp quyền, có lẽ Đường Triệt đã chẳng sống được tới tuổi này.
Đường Hữu Nghĩa giận dữ:
Cô gái ấy, mặc dù mặc sườn xám, khí chất trầm ổn, nhưng nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi.
“Đây là quà chú Đường tặng cho Dung tiểu thư, Đường phu nhân, bà định làm gì đây?
Bác cả luôn không tiếc lời khen ngợi Kỷ Thuấn Anh.
Đó là chuỗi vòng cổ từng xuất hiện trong một buổi đấu giá quốc tế hơn bảy mươi năm trước, nghe nói được chế tác từ loại đá hồng cực kỳ hiếm từ Nam Phi, chỉ riêng một viên đá đã vô giá, huống hồ là cả chuỗi.
“Bác cả.” Đường Hữu Nghĩa vội vàng bước đến, “Cháu không có ý đó, chỉ là cảm thấy… Dung tiểu thư còn quá trẻ, đeo dây chuyền này… thực sự không hợp…”
Dung Ngộ nhìn ông ta thêm một lát, vẻ mặt lại dịu xuống một chút.
Trong lúc ông ta đang suy nghĩ, Đường phu nhân đặt ly trà xuống, ánh mắt liếc qua người Kỷ lão gia, dừng lại nơi cô gái đi cùng—Dung Ngộ.
Một cô gái xinh đẹp vô cùng.
“Nhưng… nếu một người trẻ chỉ dựa vào miệng lưỡi khéo léo, để lấy lòng và dụ ông ấy tặng vật quý, thì… có phải là hơi quá đáng rồi không?”
“Dù thế nào đi nữa, Dung tiểu thư cũng không nên nhận món quà quý giá như vậy.”
“Cứ nói là lão gia tử bệnh, không dậy nổi, không tiếp khách, bảo ông ta về đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.