Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 107
“Mẹ, mẹ có thể đừng nói nữa không, thật mất mặt.”
Nó bị nước vào não rồi chắc?!
Tống phu nhân quay đầu lại, thấy không ít phụ huynh xung quanh đang nhìn sang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bùi Nhã Như cứ tưởng cô thất vọng, bèn cười rồi chuyển chủ đề:
“Tiểu Ngộ, có một khách hàng biết ba đến Kinh Thành, hẹn gặp bàn chuyện, ba phải đi một chuyến trước. Con đi theo giáo viên, có vấn đề gì không?”
Lần trước họp phụ huynh, bà đã cố ý tìm hiểu, con gái lớn nhà họ Dung, xếp hạng chót kỳ thi tháng.
Kỷ Chu Dã còn tưởng ông nội hào phóng.
Ai ngờ mở điện thoại ra xem, chỉ có 52 tệ.
Điện thoại của Dung Ngộ rung lên.
Tuy ông cũng cảm thấy Dung Ngộ không quá xuất sắc, nhưng tự mình nói thì khác, để người ngoài nói thì là chuyện khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông lạnh nhạt đáp:
Trường học đã sắp xếp khách sạn riêng, nằm ngay gần địa điểm thi đấu. Trong lúc đợi xe ở cửa sân bay, Dung Vọng Thiên bỗng tỏ vẻ áy náy nói:
Sau này lại biến thành cô con gái nhỏ.
Vì bị trễ chút thời gian, khi cô đến sân bay thì đã gần đến giờ lên máy bay. Vừa đến nơi, cô thấy Bùi Nhã Như, tiếp theo liền thấy Dung Vọng Thiên đang đứng cạnh.
Ông ta cũng nhớ lại cảnh trước kia Dung Ngộ chạy theo sau lưng Tống Hoài.
Dung Ngộ đang định tự lấy hành lý, thì đã bị Dung Vọng Thiên nhanh tay cầm lên giúp. Cả nhóm người nối đuôi nhau rời khỏi máy bay.
“Đến khách sạn rồi, chúng ta ăn một bữa, buổi chiều nghỉ ngơi trong phòng, tối còn có một buổi tọa đàm…”
Chương 107
“…” Kỷ Chu Dã câm nín.
“Lần đầu con đi xa, ba ít nhiều cũng lo.” Dung Vọng Thiên nói nhàn nhạt, “Đi thôi, lên máy bay.”
Cô rõ ràng không hề nói cho ông ta biết chuyện mình đi Kinh Thành, vậy mà ông ta cũng đến?
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích đã…” Ông Kỷ lão gia khổ sở, nước mắt rưng rưng: “Con chỉ là không nỡ rời xa mẹ thôi, hu hu hu…”
“Cô ơi, em có một người bạn ở Kinh Thành, hẹn ăn một bữa.”
Hồi xưa, thấp nhất cũng phải lì xì hẳn một vạn tệ trở lên!
Cô tựa người vào cửa sổ đọc sách một lúc, rồi ngủ thiếp đi, mãi đến khi gần hạ cánh mới bị Dung Vọng Thiên gọi dậy.
Khi xưa, người được đính hôn từ nhỏ thật ra là cô con gái lớn.
Giờ con trai đã già, chẳng còn mấy năm để sống nữa, vẫn ngày ngày tiễn cô ra cửa, trông cô về nhà…
Có vài chuyện nói không rõ ràng, tốt nhất nên tránh hiềm nghi.
“Nói nghiêm túc thì, nên gọi là người thân.” Dung Ngộ mỉm cười, “Có gì cô cứ gọi điện cho em, đừng lo ạ.”
Kỷ Chu Dã, đang chuẩn bị đi học, vỗ vỗ vai ông:
Thôi vậy, 52 tệ thì 52 tệ, cũng đủ ăn hai bữa rồi.
Dạo gần đây ông cụ càng ngày càng giống trẻ con, hễ nói là làm, chẳng chịu nghe lời.
“Reng reng reng!”
Dung Vọng Thiên và Tống phu nhân là thông gia, hai nhà lại thân thiết, nên họ bắt đầu trò chuyện về mấy chuyện làm ăn, càng nói càng hăng.
Ông đang cân nhắc từ ngữ, chuẩn bị từ chối, thì nghe thấy Tống Hoài tiếp tục nói:
Quả nhiên.
Câu nói này khiến Dung Vọng Thiên nghe rất khó chịu.
Ngay từ lúc thấy Dung Vọng Thiên ở sân bay, cô đã đoán được, người cha tiện nghi này, chắc chắn không phải vì cô mà đến.
Tống phu nhân cười khẩy, định tiếp tục cãi lại, nhưng bị Tống Hoài chặn lại:
Nghe là gặp người thân, Bùi Nhã Như cũng không tiện hỏi thêm.
Tống phu nhân nhìn Dung Ngộ với vẻ đầy khinh bỉ.
Tống phu nhân c.h.ế.t lặng.
Dung Ngộ bình thản gật đầu: “Được.”
Quản gia Du đau đầu.
Dung Ngộ hứa sẽ mua quà cho Kỷ lão gia, lúc này mới coi như dỗ được đứa con trai già này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cầm mua cái gì ăn cho đỡ tổn thương.”
Dung Ngộ gọi tài xế quay xe về, liền thấy Quản gia Du đang loay hoay nhét từng túi hành lý lớn vào cốp xe.
Ngay lúc này, Tống Hoài bỗng nhiên mở miệng:
Dung Ngộ vẫn đeo tai nghe, hoàn toàn không để ý đến những gì xảy ra bên kia.
Dung Ngộ ngồi cạnh cửa sổ, bên phải là Dung Vọng Thiên, bên phải nữa là Tống Hoài và mẹ cura Tống Hoài — Tống phu nhân.
Dung Ngộ bước về phía chiếc xe màu đen đối diện sân bay, cạnh xe có một người đàn ông mặc đồ thể thao đen đứng đợi, trên đầu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra phần góc mặt đầy tinh tế.
“Bà cố, xuống máy bay chưa, cháu tới sân bay rồi.”
Chờ Kỷ Chu Dã đi khỏi, ông cụ lập tức đưa ra quyết định táo bạo:
“Tiền của ông, đều giao hết cho mẹ ông quản rồi.” Ông cụ hừ một tiếng, “Tiền riêng của ông không còn nhiều, chia cho cháu 52 tệ là rộng lượng lắm rồi. Đi đi, mau đi học!”
Tống Hoài khẽ nhíu mày.
“Không cho mình đi, thì mình lén đi! Lão Du! Mau chuẩn bị hành lý!”
“Gì cơ?” Tống phu nhân kinh ngạc, “Con là học sinh đứng đầu toàn trường, thậm chí là nhất thành phố, mà lại đi hỏi một đứa đứng bét lớp? Con bị gì vậy Tống Hoài!”
Dung Ngộ lắc đầu cười khổ.
Kỷ lão gia đứng ở cổng, nhìn xe dần chạy xa, gương mặt đầy phiền muộn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hay là… chắc chắn là chép bài con trai bà rồi!
Trường học đặt vé máy bay đồng loạt là khoang phổ thông.
Không ngờ vừa quay đầu, liền thấy Dung Ngộ cũng đang đọc một quyển sách y hệt hắn, chỉ khác là: hắn cầm bản dịch, còn cô thì đang đọc bản tiếng Anh nguyên gốc.
Tống Hoài vốn có thành tích tiếng Anh xuất sắc, vậy mà cũng chưa đủ khả năng đọc trơn tru sách khoa học nguyên bản.
Bà ta ngượng ngùng ngậm miệng.
“Tống Hoài và Dung Ngộ đều đạt được tư cách dự thi vòng chung kết vật lý, điều đó cho thấy hai đứa đều có năng lực tương đương, ít nhất trong môn vật lý, trình độ là ngang nhau.”
Vừa ngồi vào xe, cô đã thấy ông cụ đứng ở cổng trang viên, giơ tay vẫy chào cô, bóng dáng còng lưng càng lúc càng nhỏ bé.
Trước đây mỗi lần nhà hai bên tụ tập, Dung Ngộ đều lẽo đẽo theo sau con trai bà, mà Tống Hoài thì cứ như gặp ôn thần, chỉ muốn tránh thật xa.
Mà giờ thì sao? Chính con trai bà lại chủ động muốn ngồi cạnh Dung Ngộ?!
Dung Ngộ đáp: “Đợi bà một phút.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dáng người này… sao lại giống một minh tinh nổi tiếng thế?
Khi con trai còn nhỏ, cũng từng ngóng trông tiễn cô đi làm ở viện nghiên cứu thế này.
“Ít ra ông còn có mẹ, chứ cháu thì… đến cả mặt mẹ ruột trông thế nào cũng chẳng nhớ nổi.”
“Cháu và Dung Ngộ đọc cùng một quyển sách, có vài vấn đề muốn hỏi cô ấy.”
Vẻ mặt kiểu này, mà lại gắn trên một khuôn mặt già nua, khiến mắt Dung Ngộ đau nhức.
Tống Hoài nghe chán muốn c·h·ế·t, bèn lấy cuốn sách mang theo trong túi ra đọc.
Dung Vọng Thiên cũng có chút ngẩn ra.
Tống phu nhân nhìn theo ánh mắt con trai, nhếch môi khinh miệt.
Không hiểu sao, mũi cô chợt cay xè.
“Mẹ quay lại là để nói với con một tiếng, mẹ vừa gọi cho thư ký Khương đặt vé khoang hạng nhất rồi, hai tiếng nữa cất cánh, con cứ thong thả mà đi.”
Bà thật sự không hiểu nổi, một học sinh đội sổ, dựa vào đâu mà được vào vòng chung kết Vật lý Olympic toàn quốc?
Cô vội vàng dời mắt:
Ông cụ nhất thời không biết nên an ủi thế nào, chỉ đành móc điện thoại ra chuyển chút tiền lì xì cho cháu:
“Tốt tốt! Chúng ta gặp nhau ở Kinh Thành!” Kỷ lão gia vui sướng đến phát điên.
“Chú Dung, cháu có thể đổi chỗ với chú được không?”
Tống Hoài cũng không tiện nhắc lại chuyện đổi chỗ.
Cô liếc nhìn màn hình, là Kỷ lão nhị: Kỷ Yến Đình.
Cô cúp máy, quay sang Bùi Nhã Như:
Bùi Nhã Như thoáng lo lắng: “Bạn đó đáng tin chứ? Quen được bao lâu rồi…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.