Anh Và Sao Trời Hôn Em
Vị Ương Thất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1
Lửa càng cháy lớn, không khí càng loãng, Cố Tích Triều cảm nhận được sinh mạng của mình đang dần trôi đi.
Cố Tích Triều im lặng.
Cố Tích Triều nhìn bóng dáng cao lớn phía trước. Chu Hoài Cẩn quay lưng về phía cô nên cô không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh, chỉ biết anh đang hút thuốc, khói thuốc mù mịt.
Cố Tích Triều nhanh chóng đuổi theo anh ra ngoài.
Không còn được gặp lại anh, không còn được gặp bà ngoại, không còn được gặp những người thân quen thuộc hay xa lạ.
“Tiểu Cẩn, anh còn nhớ những lời em nói với anh hôm qua không? Anh vẫn yêu em, đúng không?”
Cô ở lại nơi quỷ quái này, cũng chẳng tốt đẹp gì.
Khóe miệng Cố Tích Triều vô thức cong lên, bám sát phía sau Chu Hoài Cẩn.
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống nền đất.
Không biết xung quanh còn bao nhiêu lực lượng vũ trang chống chính phủ, Chu Hoài Cẩn bất chấp sự phản đối của mọi người, không chút do dự lao vào biển lửa.
Cô bắt đầu hối hận, hối hận vì đã bỏ trốn, hối hận vì sự nhút nhát của mình, sự hối hận đó như lửa đốt tim gan.
Kể từ khi tình hình Nước Y trở nên xấu đi, đại sứ quán đã tiếp nhận rất nhiều người Hoa đang tị nạn, chờ quân đội Trung Quốc đến sẽ hộ tống họ rời đi.
Tòa nhà giữa biển lửa đã rất nguy hiểm, Chu Hoài Cẩn li3m môi: “Hà Nghị, đảm bảo an toàn cho mọi người ở đây. Lâm Triệu Uy, tìm vị trí tốt để chuẩn bị bắn tỉa. Những người khác vào vị trí, tôi vào cứu người.”
Chương 1
Nhưng vào lúc này, người đầu tiên cô nghĩ đến vẫn là anh.
Viên đ·ạ·n bắn vào xe quân sự chống đ·ạ·n, cửa kính đầy vết nứt.
Cố Tích Triều không tin vào mắt mình.
Khóe miệng Chu Hoài Cẩn hơi cong lên, cười chế giễu: “Cô làm gì đấy?”
Bé gái tên là Y Y, bố mẹ cô bé kinh doanh ở Nước Y. Một tuần trước, bố cô bé đã bị bắn c·h·ế·t trong một cuộc giao tranh, mẹ cô bé thì mất tích đến nay vẫn chưa tìm thấy, e rằng cũng khó có kết cục tốt đẹp. Y Y được đưa đến đại sứ quán, do tận mắt chứng kiến cái c·h·ế·t của người cha nên từ đó trở nên trầm lặng ít nói. Ngày nào Cố Tích Triều cũng dẫn bé theo bên cạnh mình.
Cô ôm Y Y nên khi lên xe hơi dừng lại một chút, Chu Hoài Cẩn đưa tay đón lấy đứa bé từ tay cô.
Có lẽ cô sắp không trụ nổi nữa rồi, giữa ánh lửa chập chờn, cô chợt thấy ở cuối hành lang, một người đang ngược chiều với ngọn lửa, bước đi dứt khoát chạy về phía cô.
Anh đã ôm Y Y đi trước cô.
Cô cười tự giễu.
Cố Tích Triều giật mình tỉnh giấc giữa một loạt tiếng s·ú·n·g hỗn loạn. Những ngày tháng như thế này đã kéo dài gần một tuần nay.
Giữa ngọn lửa hung dữ, Cố Tích Triều bắt đầu nhớ đến một người.
Y Y mở miệng, nức nở như mèo con: “Mẹ ơi.”
Chu Hoài Cẩn biết là Cố Tích Triều, giơ tay muốn thoát khỏi vòng tay cô, nhưng cô lại ôm chặt lấy eo anh.
Từ khi nhận nhiệm vụ đến khi máy bay hạ cánh, tình hình thủ đô Nước Y đã xấu đi nhanh chóng.
“Cố Tích Triều.”
Chu Hoài Cẩn nhanh chóng kéo cô vào lòng, ôm Y Y và Cố Tích Triều, lăn xuống cầu thang.
Chu Hoài Cẩn cười khẩy, kéo cô dậy: “Không đi? Ở đây chờ c·h·ế·t à?”
Những năm qua, cô cố ý cắt đứt liên lạc với anh, không bao giờ quay trở lại, muốn ép bản thân quên anh.
Cố Tích Triều biết anh đang không vui, trong cuộc tấn công trên đường, anh đã mất đi một người đồng đội. Cô đi đến phía sau anh, suy nghĩ một chút, vòng tay ôm eo anh.
Anh không nói không rằng, chỉ nhìn cô, như muốn nhìn thấu tâm can cô.
Tất cả mọi người đã lên xe, chuẩn bị khởi hành.
Chu Hoài Cẩn không nói gì, nhẹ nhàng nhận lấy đứa bé từ tay cô, ôm chặt trong lồ ng ngực, rồi kéo cô lại, bảo vệ cô bên cạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nằm trong lòng Chu Hoài Cẩn, Cố Tích Triều đột nhiên không còn sợ hãi gì nữa. Cô ngẩng mặt lên: “Tiểu Cẩn, anh vẫn yêu em.”
Khóe mắt Cố Tích Triều rưng rưng, đây có lẽ là sự trừng phạt của trời.
Giữa biển lửa, người đó không hề sợ hãi, dáng vẻ kiên định, điềm tĩnh.
“Những năm này, anh đều sống như vậy sao?”
Đại sứ quán đã bị bao phủ bởi biển lửa, anh và các đồng đội liều mạng xông vào cứu người.
Những người khác thấy Chu Hoài Cẩn đưa họ ra ngoài, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Phía đại sứ quán đã liên lạc với chính quyền địa phương, đưa họ đến điểm sơ tán an toàn tạm thời.
Cố Tích Triều ôm Y Y đang run sợ chạy ra ngoài. Vừa mở ở cửa ra đã thấy một làn khói dày đặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Tích Triều thò đầu ra muốn xem tình hình bên ngoài, Chu Hoài Cẩn nhanh tay ấn đầu cô xuống: “Ngoan ngoãn ở yên đó.”
Bây giờ, Cố Tích Triều đang ở trước mặt anh, còn chân thật hơn cả những lần anh gặp cô trong giấc mơ suốt ba năm qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chị ơi, chúng ta sẽ c·h·ế·t phải không?” Giọng nói ngây thơ, mềm mại của một đứa trẻ vang lên bên cạnh Cố Tích Triều.
Ngọn lửa nuốt chửng mọi thứ, bỗng nhiên phía sau vang lên một tiếng nổ lớn.
Thời gian trôi qua nhanh thật.
Một tuần trước, Nước Y xảy ra bạo động, lực lượng vũ trang chống chính phủ và quân đội chính phủ Nước Y đã giao tranh ác liệt, hai bên giằng co không dứt.
Nhưng chiến sự hôm nay đặc biệt ác liệt.
Y Y bị hun khói tới bất tỉnh, Cố Tích Triều dang hai tay, đưa đứa bé cho Chu Hoài Cẩn: “Cứu bé ấy đi.”
Nếu lần này thực sự c·h·ế·t ở đây, cô sẽ không thể gặp lại anh nữa.
Cố Tích Triều nhanh chóng kéo Y Y ra khỏi chăn. Những ngày này, họ đều mặc quần áo ngủ, Cố Tích Triều giúp Y Y mang giày, sau đó kéo tay bé chạy ra ngoài.
Y Y tỉnh dậy giữa tiếng s·ú·n·g, ánh mắt đầy sợ hãi. Cố Tích Triều vội che mắt bé lại, nghĩ lại thì không đúng, lại che tai bé: “Không sao, không sao.”
Đáng c·h·ế·t!
Đại sứ quán bị ném bom nên đang cháy lớn!
Nước mắt Cố Tích Triều đột nhiên rơi xuống, chảy xuống lưng Chu Hoài Cẩn. Thời tiết quá nóng, anh chỉ mặc một chiếc áo thun màu xanh lá cây sẫm, lưng nóng ran.
Tuy nhiên, cô lại bảo anh đưa đứa bé đi. Còn cô thì sao? Sẽ c·h·ế·t trong biển lửa sao?
Cho đến khi người đó đứng bên cạnh cô, cô mới chắc chắn, là anh đến.
Lại một trận rung chuyển nữa, Cố Tích Triều và Y Y bị chấn động ngã xuống một góc phòng. Tiếng pháo và tiếng s·ú·n·g không ngớt, tiếng kêu la và khóc lóc bên ngoài lẫn lộn như một mớ bòng bong.
Đám đông tị nạn đã hoàn toàn mất trật tự, tiếng gào thét hòa lẫn tiếng khóc than vọng lại rõ ràng trong tai Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều thấy khuôn mặt người đó bị lửa hun nóng đỏ bừng, anh nhíu mày, giống như nhiều năm trước, gọi tên cô…
Khuôn mặt cố vấn Hồ đã vô cùng đau khổ, tình hình lúc đó quá nguy cấp, anh ta và một vài nhân viên khác đang bận dỗ dành đám đông hoảng loạn, phối hợp với đội đột kích sơ tán, lại quên mất còn người trong phòng.
Mọi người chen nhau lên xe, sau đó được hai chiếc xe quân sự hộ tống đến điểm sơ tán tạm thời. Cố Tích Triều ra ngoài muộn, những chiếc xe khác đều đã đầy người, chỉ có thể ngồi chung xe với Chu Hoài Cẩn và một vài người lính khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng đứa bé bên cạnh cô đã làm sai điều gì?
Ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, hơn hai vạn sáu nghìn giờ.
Nhưng trong số những người được cứu, không có Cố Tích Triều.
Suốt quãng đường còn lại, không ai nói gì.
May mắn thay, đại sứ quán vẫn tương đối an toàn. Chính phủ Nước Y và Trung Quốc luôn có quan hệ hữu nghị tốt đẹp, lực lượng vũ trang chống chính phủ cũng không dám dễ dàng trêu chọc cường quốc.
Anh nhìn cô chăm chú, như bị đóng băng vậy.
Thủ đô Nước Y chìm trong khói lửa chiến tranh, biết bao sinh linh vô tội đã ra đi trong biển lửa.
Mưa đ·ạ·n.
Chu Hoài Cẩn li3m môi, cười khẩy: “Tôi sống thế nào, là lựa chọn của tôi. Còn cô, nếu còn chút lương tâm, thì về nước đi.”
Tầng hai của đại sứ quán đã bị lửa thiêu rụi hoàn toàn.
Ánh mắt ấy có sự hận thù, có sự may mắn, phức tạp đến mức đau lòng, lại nóng bỏng như lửa.
Đội đột kích của họ đến để phối hợp với việc sơ tán người dân, đến Nước Y lại được thông báo rằng lực lượng vũ trang chống chính phủ và chính phủ đang giao tranh trước cửa đại sứ quán, lực lượng vũ trang chống chính phủ đã tấn công đại sứ quán.
Một tiếng pháo nổ vang lên vang lên, tòa nhà nơi đại sứ quán đặt chân rung chuyển dữ dội.
Anh không nói, Cố Tích Triều cũng đoán được sự khó khăn của anh, giữa mưa bom bão đ·ạ·n, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Một tiếng “ầm” vang lên, cửa xe mở ra, đôi mắt Hà Nghị đỏ hoe: “Đội trưởng, Tiểu Bình… đã…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không sao đâu.” Cố Tích Triều vuốt v e mái tóc của Y Y.
Đột nhiên xe bỗng bị phanh gấp, cùng lúc đó bộ đàm cũng vang lên: “Đội trưởng, có phục kích.” Lời vừa dứt, ngay sau đó là một loạt tiếng s·ú·n·g máy.
Chu Hoài Cẩn âm thầm cầu may rằng có lẽ cô có nhiệm vụ khác, đã đi ra ngoài rồi.
Mười nghìn cây số, mười hai giờ bay, vội vàng chạy đến. Vì đất nước, vì những người dân tị nạn, và vì cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.