Anh Và Gió Xuân Đều Là Lữ Khách
Trương Nhược Dư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: 6: Ngoại Truyện 2
Tôi chính nghĩa từ chối anh: “Trên mặt đất quá lạnh, dễ cảm cúm, hơn nữa…”
Tôi cố ý đùa anh, đi tới kéo tay áo anh, người này mặc một bộ đồ ngủ bằng cotton màu trắng,
“Lên giường lên giường, tắt đèn xem phim ma thôi.”
Người này là một nam sinh cực kỳ đơn thuần, trăm phần trăm là kiểu sữa bột đó.
Nói xong tôi dùng điều khiển từ xa tắt đèn, ngồi kề vai với Phó Thanh ở trên giường, cố định lại ipad, kéo thanh nội dung về mức đầu tiên, xem lại từ đầu.
Người này cứ như là Đường Tam Tạng đi lạc vào động Bàn Tơ, ôm chăn rũ mắt, không dám liếc tôi một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ba mươi sáu kế tóm lấy Phó Thanh: Dụ rắn ra khỏi hang.
“Gì cơ?”
Nói xong, tôi còn làm ra vẻ khích tướng: “Phó Thanh, không phải anh không dám xem đấy chứ? Nếu không sợ, thì xem với tôi một lúc đi.”
Phó Thanh ôm chăn đứng ở cửa, gương mặt vốn tội nghiệp, vào khoảnh khắc nhìn thấy tôi, bỗng nhiên cứng đờ.
Cửa mở.
3.
Tôi có ý đùa anh, hơn nữa có uống rượu nên lời nói cũng to gan hơn một chút.
Thật ra… tôi chính là kiểu ngoài miệng khoe mẽ nhưng thực tế thì ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa từng có.
Bạn nam thuê chung căn nhà với tôi, giá trị nhan sắc đạt điểm tuyệt đối, tính cách dịu dàng, các mặt khác đều rất tốt, chỉ là quá khó làm.
Tôi giơ giơ ipad trong tay lên: “Vẫn chưa xem phim ma xong, xem cùng tôi đi.”
“Tôi…”
Quả nhiên sau khi thanh nội dung kéo về 0, chỉ vừa bắt đầu chưa đến 2 phút, trên màn ảnh đã xuất hiện một đôi nam nữ vụng trộm, một cảnh quay k*ch t*nh hiện lên.
“Cô kết nối tai nghe của tôi…”
“Thay cái gì chứ?” Tôi giả vờ châm chọc: “Đây chính là váy ngủ bình thường, anh đừng có quê mùa như vậy có được không?”
Nghe tôi hỏi, vẻ mặt của Phó Thanh có vẻ đỏ hơn một chút.
Thấy anh không có tiền đồ như vậy, tôi hừ một tiếng, trực tiếp liều mạng đè đầu Phó Thanh, chủ động hôn anh.
Thân thể Phó Thanh hơi cứng lại, nhưng không nhúc nhích.
Tôi cùng lắm chỉ mặc một cái váy ngủ ngực thấp nụ hoa màu đen, anh đã đỏ bừng mặt.
Nhưng mà khi người này lướt nhìn gương mặt ma nữ trên màn hình ipad thì vẫn cắn chặt môi.
Dù có đơn thuần đến mức nào đi nữa thì rốt cuộc vẫn là đàn ông, bị tôi đánh phủ đầu như vậy, Phó Thanh bèn miễn cưỡng đồng ý: “Vậy được.”
Đêm khuya 11 giờ, tôi cố ý kết nối với tai nghe Bluetooth của Phó Thanh, sau đó dùng điện thoại mở phim ma.
Tôi thăm dò dùng đầu lưỡi cạy môi của anh…
“Tôi nói.”
Tôi không nói gì, kéo anh lên giường.
Người này quả nhiên rút lui, ôm chăn, lách vào bên cạnh tôi nhanh như một làn khói.
Đêm dài mênh mông, tôi nên ra tay như thế nào đây.
Chà, rắn ra khỏi hang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam chính nhớ ký ức kiếp trước, tìm kiếm & yêu thương nữ chính, nên có 1 HE hoàn mỹ cho cả truyện ngắn này
Hơn nữa còn trực tiếp mở từ khúc khinh khủng nhất, âm lượng cực kỳ lớn.
Tôi vén chăn lên xuống giường, tôi mặc váy ngủ lụa nụ hoa hai dây màu đen, chân trần đi ra mở cửa.
Tôi giả vờ khó hiểu: “Sao thế?”
Cơ thể của Phó Thanh có vẻ rất căng thẳng, anh không nhìn chằm chằm màn ảnh không nhúc nhích, yết hầu lại âm thầm chuyển động.
Anh liếc mắt nhìn tôi thật nhanh, đổi sang đề tài khác: “Có phải cô đang xem phim ma không?”
Vẻ mặt người này vô tội.
Ban đầu không có nhiều cảnh khiến người ta sợ, hơn nữa còn…
4.
Anh lắp bắp, ánh mắt tránh né nhìn vào màn hình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không bao lâu, cửa phòng tôi bị gõ, giọng Phó Thanh vang lên ngoài cửa:
Tôi cố ý ưỡn ngực: “Có chuyện gì sao?”
Phòng bên cạnh truyền đến tiếng hét sợ hãi của Phó Thanh.
“Ôi trời.” Vẻ mặt tôi kinh ngạc xin lỗi: “Tôi còn nói sao điện thoại này không có tiếng động, ngại quá, không làm anh sợ chứ?”
“Không có… gì.”
Đêm nay uống rượu, tôi cực kỳ muốn ra tay với Phó Thanh.
“Phó Thanh, anh đỏ mặt gì thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước mắt là hai diễn viên đang hôn nhau mãnh liệt, tôi yên lặng quay đầu nhìn về phía Phó Thanh, l**m l**m môi.
“Tôi không thể ngủ một mình, cô có thể thu nhận tôi một đêm không…”
Mượn rượu, đêm nay, tôi bắt đầu âm thầm thực hiện kế hoạch của mình.
Nói xong, tôi cố tình hăm dọa anh, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ra sau lưng anh:
“Cô… Cô thay quần áo xong tôi sẽ quay lại.”
Cách một bước xa, rõ ràng tôi cảm thấy hơi thở của Phó Thanh ngày càng nặng nề hơn.
Bộ phim ma này vừa mới bắt đầu đã là một cảnh hôn môi kịch liệt, không xem cùng Phó Thanh thì thật lãng phí mà.
Tôi đưa lưng về phía Phó Thanh cười cười, sau đó chậm rãi đóng cửa.
Phó Thanh yên lặng một chút: “Tàm tạm.”
“Đúng vậy.”
Tất nhiên là tôi phải ngăn cản anh.
“Phó Thanh, anh nói xem, bọn họ như vậy… thú vị chứ?”
Tôi ôm ipad cười cười với anh, bên trên còn tạm dừng gương mặt cười cười của nữ quỷ: “Lên giường cùng xem đi?”
“Bỏ, bỏ đi.”
Phó Thanh có vẻ kinh ngạc, sửng sốt một chút rồi mới giả ngốc hỏi lại, giọng nói nhất thời khàn đặc.
Chương 6: 6: Ngoại Truyện 2
Sau đó–
Là thật sự đỏ mặt, từ góc độ của tôi, thậm chí còn có thể nhìn thấy vành tai phiếm đỏ của anh.
2. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rất hiếm có người đàn ông nào thích màu trắng như thế, một năm bốn mùa, quần áo của anh tám mươi phần trăm đều là màu trắng.
Môi của anh thật mềm, môi lưỡi chạm nhau, xúc cảm khiến tôi không nhịn được run rẩy..
Quay người lại, lại thấy Phó Thanh ôm chăn đứng bên giường, gương mặt đẹp trai trắng nõn hiện đầy vẻ không biết làm thế nào.
1.
Phó Thanh sửng sốt hai giây: “Không cần, tôi ngủ dưới đất.”
5.
Tôi xít lại gần bên đó một chút: “Bọn họ làm vậy thú vị chứ, chúng ta có nên thử xem không?”
Không hề có kinh nghiệm thực chiến, tôi nào đã hôn ai đâu, Phó Thanh lại không nhúc nhích, tôi chỉ có thể kiên trì tiến hành bước tiếp theo.
Phó Thanh–
Phần ngoại truyện này giống như 1 phần chuyển kiếp đến tương lai của nam nữ chính nhé cả nhà.
Nói xong, anh dời ánh mắt sang chỗ khác, sau đó ôm chăn chuẩn bị đi.
“Như vậy sao được?”
Cả người Phó Thanh cứ như đã tê cứng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.