Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Thất Thất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Chương 3
Cô dứt lời vội vàng đi ra cửa, chân cô đi nhanh tới mức có thể xoắn vào nhau được, phía sau ánh mắt vẫn dõi theo từng bước chân của cô, Lục Tử Sâm khẽ cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không, không, Lục tổng nhờ em làm chút chuyện, không có việc gì khác”
“ ừ hừm, tôi thấy ổn rồi, cô có thể đi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng là ngu quá đi mà, cô thật muốn tự gõ vào đầu mình chục cái, thang máy từ từ đi xuống đến tầng cô làm việc, âm thanh mở cửa thang máy làm Vũ Đình tỉnh táo lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 3: Chương 3
“Vậy em đi trước, Lục tổng làm việc tốt, chúc anh một tối vui vẻ” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vũ Đình đứng dậy cầm theo chiếc cốc và chiếc bánh bao, ra khu nghỉ ngơi của công ty, cô đặt chiếc bánh vào lò vi sóng ấn nút, tiện tay lấy một ít nước nóng ra cốc.
Đúng là xui xẻo, có tiếng mà không có miếng, cô còn chưa được sờ vào cái áo của anh, lấy đâu ra mà l.à.m t.ì.n.h nhân cho nổi.
Ôm theo đống giấy tờ, cô ngồi vào chiếc ghế thân yêu của mình, đặt giấy tờ xuống bàn, Vũ Đình dùng tay ôm đầu gục xuống bàn, cô thở dài mệt mỏi.
Cô nhìn anh khéo léo nịnh nọt thêm vài câu, cô cảm thấy bản thân không khác gì một tên nịnh thần đang hót bên tai của vị đế vương, tay cô sắp chắp trước n.g.ự.c để cầu xin anh đến nơi rồi.
Cô tạm biệt hai người, đúng lúc thang máy vừa mở, Vũ Đình nhảy vào ấn nút điên cuồng xuống tầng dưới, cánh cửa đóng lại Vũ Đình thở phào một hơi, đặt tay lên n.g.ự.c sờ thử xem tim cô đã nổ chưa.
Hội này đúng là không có mắt nhìn người, cỡ như thư ký Vu và thư ký Lâm đẹp như vậy, anh còn chẳng thèm để ý đến nữa là cô.
“Vũ Đình em đi nhanh quá, anh vừa được Lục tổng báo cần số liệu này gấp tối nay, em tối nay ở lại tăng ca nhé, do số tài liệu vừa gửi xuống ban của em, mà ban em đã tan sở hết còn mỗi em chưa về thôi”
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
“Alô mẹ hả, dạ con ăn rồi, con hiện đang ở công ty, vâng hôm nay phải tăng ca, không sao đâu mẹ, có đồng nghiệp nữ về cùng con ạ, vâng khi nào về con sẽ báo mẹ ạ”
Như nghe được lời phán khỏi án tử, cô cảm ơn ông trời đã giúp, không quên nói lời tạ ơn với vị ‘thiên tử’ này.
“Cô chưa ăn gì sao”
Thư ký Vu lên tiếng hỏi thăm, cô vội giải thích, thời gian qua mọi người trong công ty đồn đại rất linh tinh về cô, không đính chính lại có chuyện cho coi.
“Tôi làm cô giật mình vậy sao”
“Cô ăn mỗi thế thôi hả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đột nhiên cánh cửa mở ra lần nữa, có cánh tay thò vào, suýt chút nữa cô hét lên, một thân hình cao lớn bước vào trong, may mắn là thư kí Chương.
Chương 3
Cô trả lời mẹ cô một lèo, chợt nhớ ra còn cái bánh ăn dở để ngăn kéo, cô lôi chiếc bánh bao ra, cầm bánh lên nguội ngắt, đành đi hâm nóng lại, với cả cô cũng khát quá.
“Lục tổng em đã xếp xong rồi, anh đúng là đoán như thần, đúng giờ về thì em hoàn thành xong công việc”
Gật nhẹ đầu, anh lại chỉ vào cái bánh trong lò vi sóng nói.
Cô hét lên giật mình, người vừa nói không ai khác là ác nghiệt họ Lục, anh thấy cô nhảy cẫng cả lên thì ngạc nhiên.
“Đình Đình ra rồi sao, tụi chị cứ nghĩ em ngủ quên trong phòng Lục tổng luôn đấy”
Thư ký Chương nói một tràng dài, rồi nhét vào tay cô một đống giấy, vỗ vào vai cô rồi tiện tay đóng nút cửa thang máy, nhìn cô cười.
Anh đưa tay ra đón lấy tài liệu, lật từng trang một, vẻ mặt khá hài lòng, để xuống bàn anh nhìn cô cất giọng.
Vũ Đình âm thầm đếm ngược từng giây để tan làm, khi vừa đếm đến giây cuối cô vụt đứng dậy, nhanh chóng ôm tập tài liệu đã hoàn thành, đến bên bàn của người đàn ông lạnh lùng kia.
Cô sợ nhất là hội chim lợn này, mai thế nào cũng có người bàn tán về việc, cô ở mấy tiếng đồng hồ trong phòng tổng tài, rồi đủ thứ văn án thêm thắt tình tiết vô trong, cô đang từ nhân viên quèn biến thành người tình của sếp tổng.
“ À ờ anh không phát ra âm thanh, nên làm em tưởng có ma”
“Năm, bốn, ba, hai, một”
‘Anh đoán xem, có ai đi lù lù phía sau mà không có âm thanh như anh, rồi cất cái giọng nói như băng lên, mà không giật mình cho được’ Vũ Đình thầm nghĩ , tay cô ôm n.g.ự.c tim đập muốn nhảy ra ngoài, sao anh như âm binh không tan vậy, làm cô sợ hãi muốn c·h·ế·t.
Cô bùng lên khao khát muốn nghỉ việc, nhưng lại nghĩ còn 3 tháng nữa là hết năm rồi, ít ra cũng phải cố lấy tiền thưởng ít ỏi để sống sót qua dịp tết.
Vũ Đình ngỡ ngàng, cô còn chưa kịp phản ứng mà đã bị ép phải tăng ca rồi, cũng tại cô ngu quá đi, ở trong văn phòng của anh không dám đi về đúng giờ, đành ở lại thêm ít phút để ra vẻ nhân viên gương mẫu.
“ối mẹ ơi”
Để cẩn thận không bị anh bắt bẻ, Vũ Đình đã về muộn thêm chục phút, thầm cầu ông trời cứu cô.
Sau gần 2h múa trên máy tính, bụng Vũ Đình réo lên không ngớt, kêu gào đòi nạp thêm năng lượng, bỗng điện thoại đổ chuông, là mẹ cô gọi tới.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.