Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Jack và "Jack"
Hắn bước lên một bước, mặt cúi xuống, ánh mắt đỏ rực ngẩng dần lên như loé sáng trong bóng tối.
Tiếng bước chân vang dội, mỗi lúc một gần… Nhưng liệu ông có đến kịp?
Jack run rẩy, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Căn phòng lúc này—một bên là Jack Đồ tể khát máu vô nhân tính một bên là Mira mang một mối thù sâu đậm.
....Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo....
Hắn rùng mình. “Không thể nào… Mình là tên đó ư? Mình là… hắn?” – Hắn thì thào, lòng đầy mâu thuẫn.
Cô không thể làm được. Không phải lúc này. Vì một lý do nào đó… tay cô không thể ra đòn. Có lẽ vì ánh mắt của Jack khi bảo vệ cô. Có lẽ là vì… thứ gì đó đã thay đổi trong anh. Cô nhớ lại hình ảnh chỉ mới vài tiếng trước anh đã cứu cô đến hai lần .
Và cánh cửa bắt đầu mở ra.
Bằng một cách nào đó, hắn vẫn sống bên trong anh. Có thể những lời John từng nói—về sự thanh tẩy, về thanh kiếm chọn chủ—chỉ là niềm tin mù quáng. Sự thật vẫn là sự thật. Hắn chưa từng rời đi.
“Con bé đó…” – Hắn hít nhẹ.
Nhưng cô chưa kịp nói hết, thì Jack—Hắn—nở một nụ cười nhếch mép đầy thú tính.
“Con bé này… định làm gì vậy?” – Hắn nheo mắt, vẫn giả vờ ngủ.
Cô quay lại, ánh mắt như lưỡi dao:
Còn Jack thì… đang ghì chặt hai tay cô xuống. John thì nằm ngất dưới sàn, v·ết m·áu khô quanh thái dương.
“Tôi đã nhận ra anh—ngay khi anh bước vào căn hầm đó. Chính là ánh mắt đó. Tôi theo anh đến tận đây… chỉ để chờ cơ hội g·iết anh. Anh hiểu không? Nhưng rồi…”
“Cô định g·iết tôi à? Con dao đó là sao?”
Căn phòng đổ nát như vừa trải qua một trận hỗn chiến. Đồ đạc vỡ vụn. Vách tường rạn nứt.
Căn phòng vẫn vậy, bụi phủ kín, mọi thứ im lặng. Hắn đứng dậy, bước tới trước chiếc gương cũ nát, gạt lớp bụi dày và nhìn vào chính mình. Hắn vẫn là hắn—gương mặt ấy, ánh mắt ấy, thứ bản năng g·iết chóc chưa từng phai.
Ánh cam dịu của nhân tính đã biến mất, thay vào đó là sắc đỏ hoang dại—ánh mắt của Hắn. Không còn nghi ngờ gì nữa… Jack Đồ Tể đã trở lại.
Mira thở dài, quay lưng định rời đi.
Mira bật khóc, không thể kiềm nén được nữa. Cô gần như gào lên trong nghẹn ngào:
Nhưng Mira thì không thấy yên bình như vậy.
Cô siết chặt con dao thêm một chút… rồi thả lỏng.
“Ta… vẫn còn sống sao? Chuyện quái gì đang xảy ra thế này…” – Hắn lầm bầm, giọng khàn đục.
Jack đang chìm vào một giấc ngủ sâu. Sau tất cả những gì đã trải qua—máu, chiến đấu, sự giằng xé nội tâm—giấc ngủ này như một liều thuốc chữa lành. Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng thở đều đều của anh. Nhưng rồi… mắt anh chợt mở ra.
Jack c·hết lặng. Anh bật người ra khỏi Mira, thở dốc, hoảng loạn.
Tim anh như ngừng đập. Khuôn mặt đóHắn ta.
Cái bóng màu vàng… cũng là cái bóng mà anh đã thấy khi cận kề c·ái c·hết. Khoảnh khắc anh tỉnh dậy cùng Last Light Blade. Jack nheo mắt, bước từng bước về phía ánh sáng đó.
Càng lại gần, anh càng nhận ra—đó là một bóng dáng phụ nữ. Dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài bay nhẹ như hòa vào ánh sáng. Nhưng khuôn mặt thì mờ ảo, bị che lấp bởi thứ hào quang chói lóa màu vàng rực.
“Dù anh có làm gì, thì anh cũng không thể thay đổi sự thật… rằng anh đã g·iết cả gia đình tôi!”
Jack—không còn là "Jack"—ngồi dậy, bước từng bước về phía cô, giọng hắn lạnh lùng.
“Đúng vậy. Tôi định g·iết anh.”
“Mira.”
Giọng nói vang lên phía sau, trầm đục và lạnh hơn trước.
“Gì vậy? Mira?!” – Ông vùng dậy, giật lấy cây đèn dầu và lao về phía căn phòng.
“Dù anh có là anh hùng hay ‘hi vọng của nhân loại’ gì đó, tôi không quan tâm.”
Tỉnh dậy ngay…
Thanh Last Light đang cắm xuống sàn, không ngừng nhấp nháy ánh sáng đỏ. Không còn là ánh vàng thánh khiết.
Đỏ rực như máu.
Anh cố chạy đến, như muốn chạm vào người phụ nữ ấy—nhưng—
Jack bật dậy, mắt mở to, thở hổn hển. Nhưng thứ anh thấy… còn kinh khủng hơn cả giấc mơ.
Và giữa tất cả—
Trong giấc mơ, Jack đứng giữa một khoảng không vô định, tối om và lạnh lẽo.
Từ phía xa, bóng người phụ nữ giơ tay, chỉ thẳng ra phía sau lưng anh. Jack quay đầu lại.
Cô đứng lặng nhìn Jack một lúc lâu. Ánh mắt cô... không giống lúc trước. Không phải nghi ngờ, không phải cảnh giác. Mà là phẫn nộ. Là căm hận.
zzzzzzzzzzzzz
Đôi mắt đỏ rực như máu, làn da trắng bệnh. Nụ cười man rợ đầy khoái trá. Một con quái vật thực sự—không còn chút gì là con người. Hắn nhìn Jack chằm chằm, như muốn nói rằng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Jack… tỉnh dậy.
Đột nhiên, hắn quay đầu về phía góc tường. Thanh kiếm ấy—Last Light Blade—vẫn nằm đó. Không một ai động đến, như đang chờ đợi.
Mà là đỏ… một màu đỏ đầy giận dữ, phát ra những tia năng lượng méo mó, hỗn loạn.
Cô từ từ luồn tay vào lớp áo khoác.
"Khựng!"
Jack—không, hắn—đưa tay sờ vào lồng ngực, nơi từng bị thanh kiếm xuyên thủng. Cơn đau từ cú đâm chỉ mới nửa ngày trước như sống lại. Ký ức về ông già đó… thanh kiếm đó… nỗi sợ đó… tất cả vẫn hằn nguyên trong hắn. Hắn bật dậy, ngỡ ngàng nhìn quanh, thở dốc.
Hắn bước chậm tới. Tay nắm chặt lại vì áp lực. Thanh kiếm ấy, hắn từng bị nó đâm một v·ết t·hương chí mạng. Vết thương tuy lành, nhưng nỗi sợ thì vẫn còn. Nhưng kỳ lạ thay… càng đến gần, một cảm giác ấm áp, quen thuộc lại dâng lên. Như thể… hắn và thanh kiếm đó cũng thuộc về hắn vậy.....
“Và thật đúng lúc… vì tao đang đói.”
Mira mở nhẹ cánh cửa gỗ, bước vào căn phòng mờ tối. Ánh sáng le lói từ ngọn đèn dầu chiếu lên khuôn mặt Jack—vẫn đang ngủ, yên bình như một kẻ vô hại.
Wake upppppppppppppppppppppppppppppp—!
Hắn cười lớn, đưa tay lau miệng tưởng tượng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thanh Last Light. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dấu răng vẫn còn in trên cổ cô ấy, máu chảy ra từ vết cắn. Mira nằm thoi thóp, đôi mắt nhắm chặt, nước mắt tuôn ra. Khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi.
"Không… tại sao…?" – Jack thều thào.
ẦM!!!
“Chuyện gì vậy nhỉ?! Mira! Có chuyện gì vậy?!”
Hắn ngửa cổ lên, để lộ khuôn mặt méo mó bởi bản năng săn mồi. Một nửa con người đã biến mất, chỉ còn ánh mắt đỏ rực khát máu. Một sự vô nhân tính hoàn toàn.
Một con dao bạc—ánh bạc lạnh buốt—lấp ló giữa lớp vải. Cô rút ra, siết chặt nó bằng cả hai tay.
“Mày đã bỏ trốn khi tao còn đang ăn. Chà… chỉ tiếc là cha mày ngon quá nên tao chẳng buồn đi tìm mày nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh đang uống máu Mira.
Đang xuyên qua ngực anh.
Rồi một giọng nói vang lên, như xuyên thẳng vào ý thức. Giọng nữ, vang vọng như từ một chiều không gian khác:
Mira trợn tròn mắt. Cô ôm miệng, toàn thân run rẩy. Cô bị shock trước những lời nói kinh khủng đó....
Tim Jack đập mạnh.Chính là nó.
Hắn khựng lại. Giác quan vampire cảnh báo—ai đó đang tới gần. Mùi hương… là Mira.
=========================================================================
Giọng ông vang lên dọc hành lang:
"Là ai…?" – Jack lẩm bẩm.
Hắn nhắm mắt, cố gắng nhớ lại—nhưng không phải ký ức của hắn. Là ký ức của Jack con người. Từng câu nói, từng hành động, từng cảm xúc với John và Mira. Tất cả ùa về, rõ ràng như chính hắn đã sống qua nó.
Last Light khẽ rung lên, từng nhịp nhỏ như đang phản hồi cảm xúc của hắn. Hắn đưa tay ra, chỉ còn vài milimet nữa sẽ chạm vào cán kiếm thì—
Hơi thở dồn dập, tay run lên, cô nhét con dao trở lại áo.
Giữa màn đêm ấy, một ánh sáng màu vàng nhạt từ xa dần hiện lên, mờ mờ như một bóng ma đang trôi lơ lửng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ha ha ha… Tóc nâu à? Đúng rồi, hôm đó sau khi tao uống máu cha mày… tao không thấy mày đâu nữa.”
"Mày không khác gì tao cả."
John đang ngủ trong phòng ngoài, choàng tỉnh dậy, mặt nhăn lại vì tiếng thét thất thanh.
…15 phút trước…
"C-chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này…?!"
Giọng cô run lên...
Mira khựng lại. Mồ hôi túa ra, nhưng không phải vì sợ hãi. Mà là… quyết tâm.
Một cơn đau nhói xuyên thẳng ngực. Jack cúi xuống, và cảnh tượng trước mắt khiến máu anh như đóng băng.
“A… AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Không còn thời gian. Hắn quay người, lao về giường, nằm xuống, nhắm mắt giả vờ như đang ngủ—như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Như thể… hắn vẫn là Jack con người.
Hẳn là mira đã phải chịu đựng rất nhiều . Cô nấc lên, tay run rẩy.
Chương 14: Jack và "Jack"
zzz
“Mình có thể kết thúc tất cả… ngay tại đây.” cô thầm nghĩ .
“Nhóc con giờ lớn phết rồi ha…”
Và Last Light Blade… vẫn nằm trong góc phòng ... nó đang rung lên từng hồi... và đáng sợ hơn là tỏa ra những làn năng lượng đỏ kì dị méo mó.....
Tiếng hét vang dội cả hành lang của trụ sở Solar Order
Máu tuôn xối xả, từng giọt nhỏ xuống mặt đất đen như mực. Đau đớn đến mức chân anh khuỵu xuống.
Jack Đồ Tể—con quỷ khát máu—đã trở lại hoàn toàn.
Nhưng rồi Mira nhắm chặt mắt, cắn môi .
zzzz… zz… zzzzzzz…
Trong thinh lặng, Jack bên trong cảm nhận được từng hành động của cô bằng giác quan của một Vampire Cấp Thủ Lĩnh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.