Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 35: NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG


Ngay lúc cô xuống giường, quay lưng về phía Thẩm Ngọc Trí đi ra khỏi phòng là anh đã mở mắt ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Ngọc Trí ôm lấy eo cô, cô chớp chớp mắt, còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn anh thì anh đã tựa cằm lên đầu mình rồi.

Đôi mắt người con gái tức thì sáng rỡ, cô giơ tay cẩn thận cầm lấy điện thoại anh.

Và những lời khuyên từ phía Yêu tộc chi phía Nam kia tất nhiên cũng chẳng có tác dụng gì với anh.

“Chị A Linh ơi, chị thêu đẹp quá đi.” Đào Sơ chống cằm, không tiếc lời khen ngợi.

Ấy là ảnh chụp góc nghiêng của cô.

Đào Sơ vừa thấy đã nhận ra cô ả.

Đào Sơ cứng đơ tại chỗ.

A Linh cúi đầu cười: “Lẽ ra tôi không còn cơ hội làm mấy chuyện này nữa, nếu không phải điện hạ cho tôi cơ hội biến thành hình người một lần nữa thì e rằng tôi không bao giờ còn cơ hội chạm vào những thứ này nữa đâu ạ.”

“Hơn nữa ngoài tiếng lòng của những người khác ra thì tôi còn thấy được đủ loại d ục vọng ích kỷ của họ nữa.”

A Linh cười khẽ: “Chắc phu nhân chưa nghe tới nhỉ, linh thú như chúng tôi vừa sinh ra đã có khả năng nhìn thấu lòng người, người ta ghét linh thú kiểu này lắm.”

Về phần người yêu của cô ấy…

“Triệu Tịnh Tuyết, buông ra.”

Người con gái nhìn sang thì thấy một người phụ nữ mặc váy xẻ ngực màu đỏ, chị ta cầm một chiếc túi xách đính những viên kim cương lấp lánh, mái tóc xoăn dài bồng bềnh, trang điểm lộng lẫy xinh đẹp vô cùng. Người đàn ông đứng trước chị ta thì mặc vest đi giày da, vì hắn đang cau có nên trông chẳng được đẹp trai cho lắm.

Giờ bãi đậu xe đang rất trống, vậy nên giọng của cô cũng vang cực kỳ.

“Tiểu phu nhân ơi?”

Nhưng cô chắc chắn anh không bị thương, vậy chứng minh rằng mùi máu kia là của người khác.

Đào Sơ cụp mắt nhìn xuống cánh tay của anh, thoáng hốt hoảng.

A Linh cụp mắt, “Người sẽ nghe được tiếng lòng của tất cả mọi người, có lẽ nghe được chuyện của người khác, hoặc có lẽ sẽ nghe được người khác nói gì về mình, tốt hay xấu thì đều nghe rõ rành rành hết.”

Triệu Tịnh Tuyết nhíu mày trợn mắt nhìn hắn.

Cô gái đó là Triệu Tịnh Sương.

A Linh vốn cẩn thận trong từng chi tiết, nhưng dạo gần đây cô ấy hết quên cái này tới quên cái nọ, khác hoàn toàn với tính tình thong dong bình tĩnh ngày trước.

A Linh quay sang nhìn gợn sóng trong ao sen ấy, trông cô ấy có vẻ bình tĩnh cực kỳ, “Tôi đã mất đi năng lực đó rồi.”

Nhưng lúc đến bãi đậu xe thì bỗng dưng Đào Sơ nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sao vậy?”

Cô vỗ vỗ vào ngực mình.

Song Đào Sơ vẫn ngửi được mùi máu ấy.

Mặc dù trước khi khẽ khàng đi vào phòng của cô người anh luôn bốc lên hơi ẩm chứng tỏ đã tắm qua.

A Linh lắc đầu: “Tôi không dám nhìn lén suy nghĩ của người ạ.”

Bấy giờ hắn đã ngộ ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này Đào Sơ đang xem tranh thêu ở trên bàn.

Thẩm Ngọc Trí có bí mật không thể nói ra.

Vừa thấy ảnh màn hình khoá là cô đơ người ra luôn.

“A Trí ơi, anh dậy rồi à?” Cô thỏ thẻ hỏi.

Đào Sơ đứng trên bậc thềm bằng đá ngơ ngác nhìn A Linh trong đình, giây phút ấy tự dưng cô cảm thấy mình như người ngoài cuộc vậy.

Cả hai vào một tiệm bánh ngọt có máy lạnh rồi, Đào Sơ múc một muỗng kem đút vào miệng, bấy giờ mới thoả mãn híp mắt lại.

Anh không mở mắt ra, nhưng đôi tay đang ôm lấy cô chợt siết chặt hơn.

A Linh cũng rất rất thích hương vị chua ngọt mát lạnh của ly kem này.

Đào Sơ mở to hai mắt, thấy kỳ diệu quá thể: “Vậy, vậy bây giờ chị có thể nghe được tiếng lòng của em không ạ?”

Đào Sơ nói chuyện với A Linh một lúc, sau đó cũng uống hết ly trà trái cây mà cô ấy rót cho cô.

Đào Sơ đi trên hành lang, xa xa thấy bóng A Linh đang ngồi thêu thùa trong đình.

Người con gái không chịu nổi bèn trốn ra sau lưng A Linh, khẽ hỏi cô ấy, “Chị A Linh này, bộ anh ta muốn đánh em hả chị?”

Ngay cả Đào Sơ … cũng không hiểu được anh.

Đôi mắt người con gái lướt xuống cái áo mỏng tanh mà anh đang mặc, sau một thoáng ngập ngừng thì cuối cùng cô vẫn cởi dép ra cẩn thận quỳ xuống giường, khom lưng rướn qua người anh định chợp lấy cái chăn bên trong giường.

Anh ra ngoài làm gì thế? Đào Sơ không biết nữa.

“Vậy, vậy anh ngủ tiếp đi…”

Năm đó cô ấy bị thương nặng, gắng lắm mới sống sót được nhưng từ đó trở đi mất hết sạch tu vi, cũng mất đi khả năng nghe tiếng lòng của người khác.

Hình như cảm nhận được ánh mắt của Đào Sơ nên A Linh quay lại nhìn cô, lúc thấy cô đứng đó thì cô ấy đứng lên cười dịu dàng.

“Phong linh thú.”

Hạ Dịch Lam được bố cô nàng dẫn đến một thành phố ven biển chơi, cô nàng còn gửi cho Đào Sơ một số đặc sản và những món đồ chơi nhỏ xíu dễ thương nữa.

Đôi mắt anh tối đen, vẻ mặt vô cảm khiến người khác không biết anh đang nghĩ gì.

Người con gái nhìn tấm màn trên đầu một hồi, sau đó cẩn thận quay sang nhìn góc nghiêng tuyệt đẹp của anh một lúc lâu, cô bĩu môi cuối cùng không dằn lòng được nữa vòng tay ôm lấy eo của anh, dựa sát lại gần anh hơn nữa.

“Nhìn thấu lòng người?”

“Tên Bùi Tối Chiếu kia, nay anh mà không nói cho rõ ràng thì đừng hòng đi được!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mà Thẩm Ngọc Trí đang nằm trên giường hình như vẫn còn ngủ say sưa.

Mỗi khi anh về thì trên người luôn có mùi máu nồng nặc.

“Nhưng bây giờ tôi thoải mái lắm ạ.”

“Chị A Linh chị cũng ngồi đi, hai ta nói chuyện xíu đi ạ.” Đào Sơ vừa giơ tay cầm ly trà hoa quả, vừa nói với cô ấy.

“Sự nghi ngờ của bạn bè, sự đề phòng của người yêu … đấy là những hậu quả của việc có được khả năng nhìn thấu lòng người đó ạ.”

Còn về chuyện Thẩm Ngọc Trí đang nghĩ gì trong bụng, e là trần đời này không ai biết được cả.

“Em không muốn ngủ…” Đào Sơ bị anh ôm chặt, cô yếu ớt nói.

Hai cô gái ngồi đối diện nhau, em nhìn chị, chị nhìn em rồi cùng bật cười.

Ngớ ra luôn.

? ? ?

Nhưng cô ấy lại thấy bình yên cực kỳ.

Ngay cả A Linh cũng có nỗi lo lắng không thể nói ra khỏi miệng.

Có năng lực này là cô có thể biết được A Trí đang nghĩ gì rồi.

Đào Sơ nói xong thì muốn ngồi dậy khỏi vòng tay anh.

Trông chả đẹp chút nào cả, thậm chí còn hơi ngố ngố nữa chứ.

Chiếc chăn gấm được xếp gọn gàng trên chiếc giường rộng, Đào Sơ không ngờ tối hôm qua thế mà anh còn không chịu đắp chăn.

Đào Sơ vẫn nhớ rõ hình dạng lúc đầu của A Linh, ấy là con linh thú có bộ lông mịn màu bạc, nhưng trước giờ cô chưa từng gặp linh thú như vậy bao giờ nên không biết tên của nó là gì.

Đó là chuyện của quá khứ rồi.

Nhưng cô không biết mật khẩu điện thoại của anh, cũng không dám cầm tay anh để mở khóa bằng dấu vân tay.

Bây giờ cô ấy chẳng còn lại gì cả.

“Được.” A Linh gật đầu, cũng không quan tâm đ ến ánh mắt của những người đi đường.

Đào Sơ ngớ ra nhìn người đàn ông cao lớn, đẹp trai đeo kính gọng vàng đang đi đến trước mặt mình.

Đào Sơ nhìn bọn họ cãi nhau, cô cảm thấy có lẽ họ sẽ chẳng giải quyết vấn đề trong thời gian ngắn được nên cô ngập ngừng một lúc, sau đó vẫn lên tiếng, “À…”

Người đàn ông tên Bùi Tố Chiêu nhíu mày, bất lực nói.

A Linh cười, “Đây chẳng phải năng lực tốt lành gì đâu ạ.”

Nhưng cô còn chưa kịp nắm lấy mép chăn thì có bàn tay vòng qua ôm eo cô.

Là một linh thú, cuộc đời này cô ấy sẽ chỉ nghe lén tiếng lòng của một người thôi.

Đào Sơ rất thích cặp dây móc điện thoại hình hươu cao cổ ấy.

Người con gái đi vào trong đình ngồi, A Linh nhanh chóng đưa cho cô một ly trà hoa quả mà cô ấy đã ướp lạnh sẵn.

Cô nhẹ tay nhẹ chân bước tới giường của anh, vừa liếc sang đã thấy ngay chiếc điện thoại cạnh cái gối của anh.

A Linh nghe vậy thì cũng không ngập ngừng gì, nghe lời ngồi xuống.

Bởi vì trước đó Thẩm Ngọc Trí đã bảo A Linh ưu tiên học lái xe trước nên mấy nay cô ấy cũng bớt chút thời gian để đi thi bằng lái.

Chương 35: NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG

*

Đào Sơ khẽ khàng bước vào trong phòng.

Trong lư hương chạm khắc đơn giản kia hình như có bỏ chút nhang khoanh, mùi thơm của nhang toả ra nghe thư thái vô cùng, hương thơm cũng dịu nhẹ dễ chịu lắm.

Giọng của anh hơi khàn, trong giọng nói còn vương chút mơ màng chưa tỉnh ngủ.

Ăn kem xong thì Đào Sơ và A Linh định về luôn.

Đào Sơ im lặng không nói nữa, một lát sau cô nhẹ nhàng nâng bàn tay đang ôm lấy eo mình ra, sau đó xuống giường ra khỏi phòng.

Cách đó không xa có một cô gái khác đang đứng cạnh xe.

Đào Sơ không biết anh chụp tấm ảnh này hồi nào, lúc cô hoàn hồn lại thì cô đỏ mặt muốn xoá tấm ảnh xấu xí đó ngay cho khuất mắt.

Ánh mắt những người ở đây cùng nhìn về phía Đào Sơ.

Song từ trước đến nay … Đào Sơ chưa bao giờ tin anh sẽ huỷ diệt thế giới này như những gì Đồng An và mấy người khác nói.

“Mấy người chặn xe chúng tôi.” Đào Sơ thấy chị ta hung dữ vậy thì sợ vô cùng, cô nuốt nước miếng.

Lúc này bỗng dưng Bùi Tố Chiếu quay sang nhìn Đào Sơ một hồi lâu, sau đó hắn nhìn sang A Linh bên cạnh cô.

“Đôi khi biết được nhiều quá thì người sẽ gánh những gánh nặng không cần thiết đấy ạ.”

“Bùi Tố Chiếu bái kiến phu nhân. “

Vậy nên hắn tránh khỏi bàn tay của Triệu Tịnh Sương, đi về phía Đào Sơ.

Nhưng cô không nghe anh trả lời lại, thấy anh vẫn thở đều như cũ.

Đào Sơ ra khỏi hiệu sách, cô bất chấp cái nắng chói chang chạy vèo đến bên đường – nơi A Linh đang đứng đợi, “Chị A Linh ơi, mình đi ăn kem đi chị!”

Lúc Đào Sơ gắn móc khóa hình hươu cao cổ lên điện thoại của anh xong thì vô tình bật trúng màn hình lên.

A Linh không cảm thấy vui vì có được năng lực này.

Người con gái cảm thấy A Linh trông như mấy cô tiểu thơ khuê các thời cổ đại ấy, đàn giỏi mà đánh cờ cũng khá, có thể làm thơ và vẽ tranh nữa, ngoài ra cô ấy còn biết cả thêu thùa, nhìn chẳng có gì mà cô ấy không làm được cả.

Kết thúc một học kỳ, giờ đây Đào Sơ đã trở thành học sinh cuối cấp.

Thật ra mấy hôm nay tối nào anh cũng đi ra ngoài hết.

Cô đảo mắt một vòng, sau đó cầm con hươu cao cổ còn lại ra khỏi phòng mình chạy nhanh đến hành lang bên kia, nhẹ tay nhẹ chân vặn tay cầm nắm cửa đẩy cửa phòng của Thẩm Ngọc Trí ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì vẫn đang nhớ thương chuyện phải đi đến hiệu sách trong thành phố để mua mấy cuốn sách nên cô bèn nhờ A Linh chở cô đi.

Nhưng không ai tin rằng người sở hữu năng lực này sẽ chỉ nghe tiếng lòng của một người duy nhất.

Anh mặc một tấm áo mỏng màu trắng như tuyết, mái tóc dài óng mượt xoã tung xuống giường, đôi mắt anh nhắm nghiền, hơi thở khẽ đến độ chẳng nghe rõ.

Người đàn bà tên Triệu Tịnh Tuyết kia vẫn đang giận lắm, chị ta quay lại trợn mắt nhìn Đào Sơ, giọng cũng chẳng nhẹ nhàng gì cho cam, “Chuyện gì? Không có chuyện gì thì cút sang một bên!”

Giờ mà muốn biết anh nghĩ gì trong bụng thì khó lắm luôn í.

Đào Sơ thở dài: “Nếu em cũng có được năng lực thần kỳ như vậy thì tốt biết mấy…”

Vậy nên cô ấy không có bạn bè.

“Sơ Sơ, anh buồn ngủ quá.”

Đào Sơ cũng cười với cô ấy.

Những người đi ngang qua đều không kìm được quay sang nhìn A Linh hoài.

Qua lời của Đồng An thì cô biết được là hình như dạo gần đây Thẩm Ngọc Trí rất hay qua lại với cái người tên là Tư Nguyện kia.

Cô ấy vẫn mặc những váy áo lụa mỏng nhiều tầng nhiều lớp ấy, khi gió thổi qua thì tà áo bay phấp phới như bướm đang vỗ cánh. Góc nghiêng của cô ấy xinh đẹp động lòng người cực kỳ, trông như nàng giai nhân bước ra từ bức tranh thời xưa, khí chất thì nhẹ nhàng như nước sông đầu xuân khi băng tuyết vừa tan chảy.

Trước giờ anh vẫn luôn thần bí.

Hôm nay A Linh mặc một chiếc váy màu nhạt, mái tóc dài của cô ấy xoã tung ở sau lưng, chỉ đứng im đó thôi cũng trở thành hình ảnh hút mắt cực kỳ.

Điều này có nghĩa là thời gian nghỉ hè của cô trở nên ngắn vô cùng.

Nhưng anh không nói gì nữa, cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh thôi.

Nhưng cô vừa nói xong thì thấy người đàn ông đó bất ngờ khom lưng chào cô.

Cô ấy đang thêu một con chim vàng, từng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ ngay ngắn không thôi, bức tranh thêu sống động như thật vậy.

Vậy nên cô chỉ đành bỏ điện thoại xuống cạnh gối anh.

Người con gái cầm một sợi dây hình hươu cao cổ gắn vào điện thoại của mình rồi lắc qua lắc lại.

“Nhưng chị A Linh ơi, hình dạng lúc đầu của chị là gì vậy ạ?”

Đào Sơ không đề phòng nên cơ thể lập tức mất thăng bằng, chớp mắt một cái đã ngã ngay vào vòng tay của người đang nằm trên giường.

Nó xách theo một túi trái cây và một mớ đồ ăn vặt đến, bảo là tới thăm cô.

Đồng An lại đến gặp cô.

“Anh ôm em ngủ.”

“Không buông!”

“Có nó rồi thì phu nhân sẽ không còn bạn bè nữa đâu.”

Người phụ nữ mặc váy đỏ nắm chặt lấy cổ tay người đàn ông.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG