Anh Omega Hàng Xóm Của Tôi Đang Ở Nhà Tôi
Ngôn Tri Hứa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60: Chương 60
Amiru ngượng ngùng, ánh mắt chuyển sang Omega bên cạnh cô ấy, Omega nhỏ của cô ấy thấy cô ấy tức giận, rất tự nhiên nắm tay cô ấy để cố gắng xoa dịu, trong mắt có sự lo lắng hiện lên theo bản năng, không giống giả vờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Amiru gắp một miếng, tán khen: “Ngon, không biết là cá sản xuất ở đâu, vị rất tươi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ta dò hỏi một cách kín đáo, liếc mắt thấy ông chủ Dương đột nhiên bật cười nhẹ.
Tô Dương buông đũa xuống, trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên xuất hiện tiếng va chạm nhẹ của bát đũa, đặc biệt rõ ràng.
Tô Dương không nói, nhìn anh ta hoàn thành nghi thức, lại nói: “Đây là bản năng trong m.á.u của người Akakush.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Amiru cười cười, trên mặt không lộ vẻ gì, chỉ có chút ngượng ngùng nói: “Ông chủ Dương nói đúng.”
Ánh mắt Amiru lóe lên, chậm rãi buông đũa xuống, “Không ngờ ông chủ Dương đi Liên bang lâu như vậy, những chuyện này vẫn còn nhớ rõ.”
“Hợp tác làm ăn coi trọng duyên phận, nếu anh không tin tưởng tôi, thì chúng ta không cần lãng phí thời gian. Đương nhiên, nếu anh không phải đang thử tôi, tôi cũng không muốn hợp tác với một người không biết từ đâu đến.” Tô Dương lạnh lùng nói.
Chỉ là ông chủ Dương này dung mạo đoan chính lại kiêu ngạo, không giống như hình dung hàm răng vàng khè mà anh ta tưởng tượng khi đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 60: Chương 60
“Cùng quê với tôi đấy, cá chạch gỗ này là đặc sản quê nhà.” Tô Dương thản nhiên nói, “Anh nói anh không biết?”
“Ăn cơm đi.” Tô Dương xoay bàn xoay, chuyển món cá đến trước mặt anh ta, “Tôi đã lâu không về đây rồi, món cá này tôi thật sự rất nhớ.”
Tô Dương thản nhiên nói: “Amiru, trên bàn ăn của tôi, sự bất kính với Thần minh, chính là bất kính với tôi.”
Dung mạo cô ấy đại khí, da trắng, chỉ trang điểm nhẹ nhàng, lại có khí chất khó tả, nụ cười vô tình này, mang theo vài phần giễu cợt, lại khiến người ta tim đập lỡ nhịp.
“Ngồi đi.” Ông chủ Dương hơi nhướng mày, ra hiệu cho anh ta ngồi vị trí đối diện.
Anh ta khựng lại, nói một tiếng “vâng”, liền trực tiếp cầm đũa, định gắp thức ăn.
Amiru nói thẳng mục đích đến, vừa định hỏi ông chủ Dương về việc liên quan, liền bị ông chủ Dương ngắt lời, “Ăn cơm trước.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người Akakush trước khi ăn cơm nhất định phải cầu nguyện với Thần minh để bày tỏ lòng biết ơn, đây là truyền thống từ xưa đến nay, không có người bản địa nào kính sợ Thần minh lại quên, ngoại trừ những người Liên bang đến từ bên ngoài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.