Anh Omega Hàng Xóm Của Tôi Đang Ở Nhà Tôi
Ngôn Tri Hứa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Chương 19
Vị Alpha theo bản năng lướt nhìn một vòng, tìm thấy khuôn mặt quen thuộc trong đám đông hỗn loạn, ánh mắt dừng lại ở đó hai giây.
Không biết cậu ta giấu gì trong túi, phản ứng đầu tiên khi bị ngã không phải là xem vết thương của mình, mà là theo bản năng sờ vào túi, dường như là để xác nhận đồ vật vẫn còn, khi bàn tay đưa đến đó, đáy mắt vốn dĩ bình tĩnh lại dâng lên vài phần dịu dàng.
Bên trong căn cứ ánh sáng rực rỡ, màn hình lớn chiếu hình ảnh trực tiếp từ các camera.
Tiếc là cô không mua một chiếc kính làm phụ kiện đeo trên sống mũi, nếu không cô cũng có thể học theo tư thế giả vờ ngầu của Tống Dật Thư trông có vẻ thư sinh bại hoại kia.
Anh ta đã nói hôm đó lúc về từ bảo tàng quân sự có gì đó không đúng, vốn định đưa Dư Thư Bạch về trước, sau đó tranh thủ chút thời gian riêng tư để hỏi thăm tin tức từ chị Tô Dương, không ngờ chị Tô Dương lại nói với anh ta là, bọn họ cùng nhau?
Sau khi nhà trường kết thúc bài phát biểu động viên ngắn gọn và lễ khai mạc, xe chuyên dụng đã đưa đón tất cả các thí sinh đến địa điểm thi đấu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mục đầu tiên được tiến hành là huấn luyện thực địa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên màn hình là một nam sinh trẻ tuổi, dáng vẻ ưa nhìn, bề ngoài trông có chút sắc bén lạnh lùng, nhưng đôi mắt sáng lại ẩn chứa vài phần non nớt.
Nhà trường rất coi trọng cuộc thi lần này, đương nhiên việc bố trí địa điểm cũng không thể thiếu sự đầu tư, khắp nơi trong địa điểm đều được lắp đặt camera, camera trên không phạm vi rộng cũng được lắp đặt đồng thời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hành động nhỏ này vô tình bị người bên cạnh bắt gặp.
Chương 27: Chương 19 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiện tại trong này chỉ có hai người họ, Cố Quân Chước cũng không hề kiêng dè, khóe miệng nở nụ cười: "Đội trưởng, quen à?”
Cổ tay nhấc lên, đầu ngón tay chạm vào gọng kính vàng, giọng điệu cũng thờ ơ, trông có vài phần khí thế.
Tô Dương hơi nhướng mắt, nghiêng đầu nhìn cô: "Một đứa trẻ hàng xóm, hiện đang ở nhờ nhà tôi, giúp mẹ nó chăm sóc thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó lặp lại từ khóa trong lời nói của đội trưởng: "Ở nhờ?”
“Mẹ kiếp, cậu thật sự ở cùng chị tôi à?” Cố Ngụy bẻ gãy cành cây đang nghịch trên tay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.