Anh Omega Hàng Xóm Của Tôi Đang Ở Nhà Tôi
Ngôn Tri Hứa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 107: Chương 107
Nguyên liệu nấu ăn trong nhà còn lại không nhiều, Tô Dương lái xe đưa cậu em trai đến siêu thị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu ngoan ngoãn cúi đầu xuống để chị có thể lau dễ dàng hơn, mắt nhìn thẳng vào chị Alpha của mình, như một chú mèo đang được v**t v*.
Khóe môi đỏ mọng của chàng trai dính một chút bọt sữa trắng, giống như bộ râu trắng được vẽ lên khi trẻ con đóng vai ông già Noel, khiến cậu trông đặc biệt ngốc nghếch đáng yêu.
Không ngờ cô cũng có ngày buôn chuyện về sếp trong nhóm chat bát quái, còn chủ động báo cáo thời gian sếp xuống thang máy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 107: Chương 107
Alpha bật cười, véo nhẹ má cậu, "Về nhà ăn cơm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy cô bước vào, cậu ôm cốc, cũng đứng dậy theo, "Chị."
Trẻ con luôn được quan tâm và chăm sóc nhiều hơn.
Chị nói không sai.
Tô Dương vứt tờ giấy hơi ẩm đi, nhìn đồ ăn trên bàn, hỏi cậu: "Không ăn nữa à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thư ký Vân ở trên lầu đặt điện thoại xuống, cảm thấy vô cùng tự trách.
Trùng hợp là cả hai lần đi và về đều đi cùng thang máy với trưởng phòng Trương.
Dư Thư Bạch lắc đầu: "Không ăn. Em uống sữa no rồi."
Cố Cảnh: "Đương nhiên."
Tô Dương liếc nhìn anh ta, mở miệng đòi thù lao, "Để lại đoạn ghi hình giám sát cho tôi."
Lúc này trưởng phòng Trương chắc chắn đã vào thang máy để hóng chuyện rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dư Thư Bạch không phủ nhận: "Ừm."
Nữ tổng tài ngày thường xử lý công việc ở công ty một cách dễ dàng, lúc này lại ít đi vài phần hình tượng vạn năng, ngược lại càng chân thật hơn.
Người trong phòng nghỉ đợi rất lâu mới thấy chị Alpha của mình quay lại.
Thư ký Vân nhớ lại cảnh chàng trai vừa nãy tỉ mỉ hỏi han về sở thích và thói quen thường ngày của Tô tổng, liền cảm thấy xúc động.
Cậu khao khát được chị Alpha của mình cưng chiều.
...
Tô Dương nhìn cậu một cái, lấy một tờ giấy, chậm rãi bước tới, đưa tay chạm vào khóe môi cậu, trêu chọc: "Sao lại giống trẻ con thế?"
Trên kệ hàng bày la liệt đủ loại sản phẩm, Tô Dương hiếm khi tự mình đến đây dạo, chỉ nhìn Dư Thư Bạch thành thạo lựa chọn rau củ cho bữa tối.
Cố Cảnh ngồi thẳng dậy, cong môi cười, không nói gì.
Cô giao lại đồ đạc trong phòng cho thư ký Vân, sau khi dặn dò xong liền dẫn em trai vào thang máy.
Chàng trai yên lặng ngồi tại chỗ, đồ ăn trên bàn cũng không động đến, chỉ uống gần hết cốc sữa.
Bây giờ các chàng trai trẻ đều chu đáo và biết quan tâm đến vậy sao?
Chẳng trách con cáo này lại cố ý tìm đến cô, mượn d.a.o g.i.ế.c người, thừa nước đục thả câu sao?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.