Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 516: Vậy thì làm chuyện khác đi! (1)
Anh đang định bế cô lên giường thì cô tỉnh dậy.
"Anh lau đi."
Cô cứ trằn trọc mãi, cuối cùng còn huých Lục Tuân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, Thẩm Nghiên tỉnh táo hơn nhiều nên cũng không từ chối.
"Em thì mong ông ấy đừng tìm em ấy, tìm em là không có chuyện gì tốt!" Thẩm Nghiên bất đắc dĩ nói.
Cuối cùng, Lục Tuân đưa Thẩm Nghiên về. Quản lý vẫn ở lại trại heo, lo lắng đám heo sẽ gặp vấn đề gì đó.
Cũng may là Ngô Đạt vẫn chưa có vợ, nếu không chắc vợ ông ta sẽ có ý kiến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô vô thức dựa vào người anh. Không biết qua bao lâu, khi Lục Tuân cảm thấy tóc đã khô thì Thẩm Nghiên đã ngủ thiếp đi.
Lục Tuân nghe vậy liền bật cười.
Lục Tuân nhận lấy khăn, nhẹ nhàng lau tóc cho cô. Trong không khí ấm áp, Thẩm Nghiên dễ dàng buồn ngủ.
"Không sao đâu, sau này chú ý chăm sóc một chút là được. Quản lý đúng là người biết vun vén."
Tay Thẩm Nghiên mỏi nhừ, thấy Lục Tuân đến, cô liền đưa khăn cho anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệu Diệu Thần Kỳ
Thẩm Nghiên suy nghĩ một hồi lâu mới nói ra được câu này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù tuổi còn trẻ, nhưng ngày nào ông ấy cũng tất bật lo lắng việc quân việc nước như một bà mẹ già, chỉ sợ các chiến sĩ trong quân doanh ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Tắm xong, Lục Tuân bưng lò than vào phòng, để Thẩm Nghiên sưởi ấm và hong khô tóc.
Ngâm chân xong, người ấm lên, cuối cùng cô cũng yên tâm nằm trên giường.
Anh hiểu ý của Thẩm Nghiên, nhưng với những người lính đã sống trên đảo nhiều năm như họ, ai cũng thông cảm cho quản lý.
Thẩm Nghiên được Lục Tuân đưa về nhà, lúc này mới cảm thấy đói bụng.
"Sắp khô rồi."
Thẩm Nghiên dụi mắt hỏi.
"Em ngủ quên mất à?"
"Anh đoán thôi, vừa hay nghe nói chiều nay có một lô heo đến, anh đoán quản lý nhất định sẽ đi tìm em."
Hai người trò chuyện rôm rả. Ăn cơm xong, Thẩm Nghiên đi tắm. Hôm nay ở trại heo cả buổi, cô cứ cảm thấy người mình có mùi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Sẽ khá hơn thôi."
"Sao anh biết em ở đây?"
Lục Tuân đổ nước xong liền quay lại ngay. Hai người tắt đèn đi ngủ sớm. Lục Tuân cứ nghĩ hôm nay Thẩm Nghiên mệt mỏi, để cô ngủ ngon, nào ngờ cô nằm xuống lại trằn trọc không ngủ được.
Anh cũng đi tắm. Tắm xong quay lại, thấy Thẩm Nghiên vẫn đang loay hoay với mái tóc, anh liền bước tới.
Đây đều là những "bảo bối", ông ta thậm chí còn muốn chuyển cả giường đến đây ngủ.
"Tóc chưa khô à?"
Lục Tuân buồn cười xoa đầu cô, "Vất vả cho em rồi, mấy con heo đó không sao chứ?"
"Anh biết, anh cũng hiểu, nên mới đến giúp đây. Mong rằng sau khi trại heo này được xây dựng xong, cuộc sống của mọi người sẽ khá hơn một chút."
"Ừ, lên giường ngủ đi! Chân em còn lạnh không? Để anh đi lấy nước ngâm chân cho em nhé!"
"Vâng ạ!"
"Ừ, những lúc cấp trên không cấp kinh phí, nhiều khi phải dựa vào quản lý nghĩ cách "thắt lưng buộc bụng" thì quân doanh mới duy trì được, nếu không với từng ấy con người, áp lực cũng lớn lắm."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.