Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 392: Nói cho cùng anh còn không bằng mấy con heo đó (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 392: Nói cho cùng anh còn không bằng mấy con heo đó (2)


Vừa rồi bà cũng chỉ thuận miệng nói ra, muốn xem thái độ của Lục Tuân thế nào, may mà, vợ chồng hai đứa gần đây chắc là đã vun đắp tình cảm khá tốt, bà cũng yên tâm rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người trẻ tuổi có suy nghĩ của riêng mình, bà cũng không định can thiệp quá nhiều.

Chương 392: Nói cho cùng anh còn không bằng mấy con heo đó (2)

Thẩm Nghiên ăn sáng xong liền chạy đến trại heo.

"Được rồi được rồi, không nỡ thì thôi, bây giờ trong lòng con chỉ có mấy con heo đó, nhưng mà mẹ nói cho con biết, vợ chồng mà xa nhau lâu ngày là không được đâu, con bé này rốt cuộc nghĩ gì vậy? Thật sự không đi theo chồng sao?"

Lục Cẩn Dương biết được mình sắp phải đi theo chú về, sau đó còn phải về kinh đô, cả người đều suy sụp.

"Sao vậy? Không nỡ xa Tiểu Lục à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hiện tại thời tiết bắt đầu dần chuyển lạnh, quả dại trên núi cũng ít đi, may mắn là dưới sông vẫn còn không ít cá tôm, nhân lúc trời còn chưa quá lạnh, bây giờ vẫn có thể bồi bổ cho heo, cố gắng trong mấy tháng cuối tăng thêm chút thịt, đến Tết sẽ g.i.ế.c heo, đến lúc đó mọi người cũng có thể chia thêm chút thịt.

"Thôi được, con tự có suy nghĩ là được rồi, mẹ cũng không nói nhiều nữa."

"Mẹ, không sao đâu, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, sự nghiệp nuôi heo của Thẩm Nghiên có thành công hay không đều trông chờ vào lần này." Lục Tuân ân cần nói.

Thẩm Nghiên bất lực nói, thật ra cô không thích cảm giác kế hoạch bị phá vỡ này, nhưng những chuyện cần nói rõ thì vẫn phải nói rõ ràng.

Ăn cơm trưa xong, đồng đội của Lục Tuân đến đón người, vẫn là lái một chiếc xe tải, trước đây vì chuyện gián điệp đã đến một lần, lần này lại đến, vẫn có không ít người vây quanh xe chạy.

Nhìn chung, mấy đứa nhỏ đều có sự thay đổi, nhưng đều là những thay đổi tốt.

Mẹ Thẩm nhìn thấy Thẩm Nghiên ăn cơm xong liền chạy biến mất, có chút bất lực.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Bây giờ cậu bé cũng không đòi uống sữa nữa, mỗi ngày đều ăn cơm rất ngon lành, ở nông thôn còn thường xuyên lẽo đẽo theo sau người lớn làm việc, bây giờ cũng là một chuyên gia làm việc nhỏ rồi.

Mẹ Thẩm nghe cô nói vậy, cũng không nói gì thêm nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngày heo mẹ sinh nở đã gần kề, bây giờ mỗi tối trại heo đều phải có người trông coi.

Lục Tuân đi tàu hỏa chiều nay, hành lý gì đó cũng đã thu dọn xong, lần này đi sẽ dẫn theo Lục Cẩn Dương và Tiểu Bàn.

"Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi? Bây giờ con tạm thời không đi được, chuyện này để sau này hãy nói!"

Sợ heo mẹ sinh vào ban đêm, đến tháng này, dinh dưỡng của heo mẹ cũng phải đầy đủ.

Mẹ Thẩm nghe Lục Tuân nói vậy, trong lòng cũng yên tâm hơn đôi chút, con rể có thể hiểu con gái thì là chuyện tốt nhất.

Nói chuyện phiếm vài câu, Lục Tuân liền phải đi cùng bọn họ, hai đứa nhỏ dụi mắt đỏ hoe, níu lấy khung cửa không muốn rời đi, dáng vẻ đáng thương này, khiến Thẩm Nghiên không khỏi buồn cười.

Thân hình Tiểu Bàn thì gầy đi không ít, không còn là dáng vẻ trắng trẻo mũm mĩm như trước nữa, nhưng mà cậu bé này cũng rất cứng cáp, trước đây động một tí là khóc, bây giờ tình trạng này đã khá hơn không ít.

Nhưng thấy con gái không vui, mẹ Thẩm cũng không dám cười lớn tiếng nữa, chỉ quay người đi len lén cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Con bé này, Tiểu Lục sắp đi rồi, còn cứ nhớ đến mấy con heo đó?"

Giọng nói của Thẩm Nghiên từ phía sau vang lên: "Mẹ, đừng tưởng con không biết mẹ đang cười trộm đấy nhé!"

Bận rộn xong vụ thu hoạch, bây giờ ngoài đồng cũng không còn việc gì làm nữa, cộng thêm việc Lục Tuân chiều nay phải lên xe rời đi, nên sáng nay mọi người đều không ra đồng làm việc, đều bận rộn trong bếp, chuẩn bị không ít đồ ăn cho Lục Tuân mang theo ăn dọc đường.

Từ khi biết tin mình phải rời đi, cậu bé cứ khóc mãi, động một tí là lại ủy khuất, một tháng nay cậu bé đã béo lên, cũng đen đi nhiều, trông giống như một đứa trẻ khỏe mạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Con mới không nỡ xa anh ấy, mẹ, mẹ đừng có vu oan cho con!"

"Không có, mẹ nào có cười trộm? Mẹ đang nghĩ xem nên mang theo thứ gì cho Tiểu Lục đây, mẹ không có cười!" mẹ Thẩm lập tức nghiêm mặt lại, sau đó nhìn Thẩm Nghiên đang bất mãn, nháy mắt với cô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 392: Nói cho cùng anh còn không bằng mấy con heo đó (2)