Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 172: Đều là do nghèo mà ra (2)
Ngay cả gạch cũng phải đi xin gạch vụn...
Thẩm Nghiên: "..."
Sau này, nếu sản lượng của heo nái tăng lên, sinh nhiều heo con, heo con lớn lên, sẽ cần không ít diện tích.
"Nếu cấp trên đồng ý thì chúng ta phải liên hệ với nhà máy gạch, xây lại chuồng heo." Hơn nữa, chuồng heo này không thể nhỏ được.
Lưu Trường Căn thở dài: "Đều là do nghèo mà ra. Thôi, nếu cấp trên không hỗ trợ thì chúng ta tự đi thu gom gạch vụn, ít nhất cũng rẻ hơn."
Chương 172: Đều là do nghèo mà ra (2)
Chủ nhiệm Thôi hành động rất nhanh chóng, sau khi xem xong quyển sổ mà Thẩm Nghiên để lại, ông ấy liền gọi điện thoại cho lãnh đạo cấp trên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bây giờ chỉ còn chờ tin tức.
Mấy người lại nói thêm vài câu, Thẩm Nghiên dựa vào nội dung trong sổ, trả lời mấy câu hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vậy bác Trường Căn, chúng ta cứ chọn vị trí xây chuồng heo trước đi ạ. Cháu sẽ vẽ bản thiết kế, đến lúc đó cứ xây theo bản thiết kế là được."
"Chít chít chít!" Tôi ở đây! Con người kia, tôi ở đây!!
Nhiều nhất là ủng hộ đại đội họ nuôi thêm heo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiều đó, Thẩm Nghiên trông nom một đám trẻ ở chuồng heo, sau khi cho bọn trẻ giải tán, để chúng tự chơi, cô không khỏi nghĩ đến chú thỏ trên núi.
Thẩm Nghiên không dám đi vào sâu, nên vẫn luôn ở khu vực ngoài rìa, đi một vòng, cô nghĩ, nếu không tìm thấy thì sẽ về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng trang trại nuôi heo, chỉ cần đủ rộng, dùng được là được.
Lưu Trường Căn bỗng nhiên nói: "Bác thấy ý của chủ nhiệm là đồng ý giúp đỡ rồi, giờ phải xem thái độ của cấp trên thế nào." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước đây, ông ấy cũng thường xuyên qua lại với kế toán của xã.
"Chuyện này không vội, cứ xem ý của cấp trên thế nào. Nhưng bác đoán, họ có thể giúp chúng ta tìm heo giống, nhưng chắc sẽ không hỗ trợ tài chính đâu." Lúc này, bố Thẩm bỗng nhiên nói.
Trước đây cô không cảm nhận rõ ràng lắm, nhưng bây giờ, cô thật sự thấy đại đội nghèo thật.
"Được, bên cạnh chuồng heo trước đây không phải có một bãi đất trống sao? Hơn nữa, chỗ đó đất cao, cho dù trời mưa cũng không sợ bị ngập."
"Thỏ béo? Thỏ béo?"
Sau đó, họ ra khỏi xã, Thẩm Nghiên tiện thể đi gửi thư.
Chú thỏ này chạy đi quậy ở đâu rồi?
Thẩm Nghiên gật đầu.
Thẩm Nghiên gọi hồi lâu trên núi, nhưng vẫn không thấy thỏ đâu, hửm?
Còn về việc xây chuồng heo thế nào thì không liên quan đến lãnh đạo cấp trên.
Người cấp trên keo kiệt với tiền bạc đến mức nào, nói ra đúng là cay đắng.
Những chuyện này, Thẩm Nghiên không hề biết, lúc này, cô đã gửi thư xong, đang trên đường về nhà.
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện này.
Nghĩ đến việc đã lâu rồi cô chưa lên đó, cô về nhà, hái ít rau và cà rốt ở vườn, rồi lên núi tìm thỏ.
Nói thật, lần này mọi chuyện rất thuận lợi, lãnh đạo cấp trên dễ nói chuyện, đồng ý cố gắng vì người dân phía dưới, khả năng thành công của chuyện này càng cao hơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.