Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1333: Trẻ con nghịch ngợm thì đánh một trận là được (1)
Chương 1333: Trẻ con nghịch ngợm thì đánh một trận là được (1)
Thẩm Nghiên vừa đi vừa kể cho Lục Tuân nghe chuyện trước đây. Người nhà biết Thẩm Nghiên sinh con gái, đều dặn dò cô không được nuôi con gái "béo ú". (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sao lại chơi trò kinh tởm này?
"Tuế Tuế, con đang làm gì vậy?" Lục Tuân gầm lên với con gái.
"Bố, bố ơi, con sai rồi, con sai rồi, bố đừng đánh con, là các anh rủ con chơi."
Lục Tuân gật đầu, chào tạm biệt mọi người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bố? Bố? Mẹ?"
Lục Tuân sờ mũi, chuyện này anh thật sự không tiện nói gì, lỗi của anh khá lớn, không thể nói con giống vợ được, nếu không anh sẽ bị ăn đòn.
"Ừ, anh sẽ cố gắng xin chuyển công tác về Kinh Đô, như vậy có thể ở cùng em và con bé, dù sao cứ xa nhau như vậy cũng không phải là cách." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Nghiên cũng cảm thấy choáng váng, con bé này rốt cuộc đang làm gì vậy?
Sao lại phản bội nhanh như vậy?
Thẩm Nghiên nhìn mấy đứa nhóc con nghịch ngợm, cảm thấy chán nản. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đó đều là chuyện trước đây rồi. Lúc đó mẹ còn nói, nếu em không đi học thì có thể ở nhà nuôi lợn, mẹ nói em nuôi lợn rất giỏi. Sau này, khi sinh Tuế Tuế, mẹ còn dặn em không được nuôi con gái béo ú như lợn con, nếu không thì con bé sẽ phải giảm cân."
Thẩm Nghiên nghĩ đến con gái tràn đầy sức lực của mình, không khỏi cảm thấy bất lực.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Thẩm Nghiên nói.
Lục Tuân cũng méo mặt, nhìn xung quanh, như đang tìm vũ khí, con bé này một ngày không đánh là leo lên đầu lên cổ ngay!
"Nhưng chuyện này cứ cố gắng là được rồi, chuyện điều động công tác của anh cũng khó nói, ai biết sau này sẽ thế nào, anh đừng tự tạo áp lực cho mình, cứ nghe theo sự sắp xếp của tổ chức."
"Hì hì ~ Đúng vậy!"
"Anh biết rồi. Đi thôi, xem lũ trẻ kia đang làm gì? Con gái em vừa về quê là lại như ngựa hoang thoát khỏi cương, không kiềm chế được."
Thấy mấy đứa trẻ đang nghịch pháo, Tuế Tuế còn cắm pháo vào bãi phân bò, lúc họ đến, con bé đang định châm lửa.
"Vâng, chớp mắt một cái mà con bé đã lớn như vậy rồi, qua Tết em phải đi làm, con bé cũng phải đi học."
"Hì hì ~ Giống anh, giống anh!"
Mấy cậu con trai sốc, không phải nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao?
Nhưng khi nhìn thấy mấy đứa trẻ đang làm gì, Lục Tuân cảm thấy trời sắp sập.
Lục Tuân không nhịn được cười: "Đúng là không thể béo ú quá. Nhưng qua Tết, Tuế Tuế cũng đã 6 tuổi rồi, cũng đến tuổi đi học mẫu giáo."
Nếu pháo nổ, không dám tưởng tượng cảnh tượng đó sẽ như thế nào.
"Không biết con bé này giống ai mà lại khỏe như vậy!"
Ngoài trời lạnh như vậy, tuy đã dựng lều bạt, nhưng vẫn rất lạnh, nếu ăn chậm một chút thì chắc chắn món thịt lợn sẽ nguội mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hừ hừ ~ Không sao, không sao, trẻ con nghịch ngợm thì đánh một trận là được."
Mấy đứa trẻ vừa nghe thấy tiếng bố mẹ, lập tức tản ra, đặc biệt là Tuế Tuế, lúc này con bé rất chột dạ.
Vì vậy, ăn xong, Thẩm Nghiên định về nhà.
Tuế Tuế bán đứng các anh ngay lập tức.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.