Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27


Ông cụ Triệu trong lòng cũng có tính toán, một trong haianhem trở lại thì còn tạm được, trứng gà không thể đều đặt ở trong cùng một cái giỏ đạo lý này ông hiểu*****nhất, làm thế nào cũng không thể khiếnngườibê cả ổ được. Bây giờ nhìn cảnh tượng này, không chừng ngày nào đó lại chẳng ngã đau, chính trị, không phải thứ đáng tin được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cái gì gọilàvui sướng khingườigặp họa, đúnglànhạc cực sinh bi*. . .(*: Có nghĩalàvui quá hóa buồn )

Aiz,ngườitrẻ tuổi đều có ý nghĩ củariêng mình, huống chi cha mẹchồngcủa nó đều ủng hộ, ông cụ có muốn lưu lại cũng không còn cách nào khuyên nữa.

Toát mồ hôi, lời đồn đãi vẫn chỉlàsuy đoán, đến cả cô ta hình như cũng cholàthật rồi.

Ngày hôm sau cũng không có đến chỗ của Triệu Phương Nghị, dẫn theo Điền Mật Nhi đi khắp mọi nơi gần trường học để tìm nhài. Mua nhà cũnglàchuyệntốt, ổn định cũng không thua thiệt gì nên dĩ nhiênlàcô rất ủng hộ. Hơn nữa ở nhờ nhàngườita quả thật có chút bất tiện, không bằng ở nhà của mình được tự do tự tại, hơn nữa nhà bác cả lại ở quân khu đại viện, cách trường học có chút xa, gác cổng lại nghiêm ngặt, nếu không phảingườibên trong những hộ gia đình thì mỗi khi ra vào đều phải đưa giấy tờ để kiểm tra, làm chongườita thấy rất mệt mỏi. Chủ yếu nhất vẫnlàTriệu Phương Nghị không thích trở lại đó, cũng đãnửa năm rồi, vẫn luônlàcô đi thămanh, chưa bao giờanhtrở về.

Vậy thì liền đi, cô lại dẫn nhómngườingoại quốc này đên Tây Thành, Đông Thành đi bát phố, dạ dày, sữa đậu nành, xíu mại, bánh nướng không vừng, nước chat nấu, canh dê, bánh bột lọc,.. Các cửa hàng thủ công mỹ nghệ, cửa hàng quần áo truyền thống, các phường biểu diễn nghệ thuật, nếungườingoại quốc có yêu cầu, cô cũng không thể ngănngườita lại được. Vì vậy cô vô cùng mừng rỡ cho nhữngngườidân kia có thể kiếm được tiền rồi, khi dẫn bọn họ đến những chỗ này căn bản cũng không cần khuyên, chính bọn họ không nhịn được liền móc tiền túi của mình ra rồi.

"Sẽ không đâu, Điền Mật Nhi xinh đẹp thông minh như vậy, sẽ không cùng đàn ông đi mướn phòng, sẽ không lừa gạt đàn ông để lấy tiền của họ đâu!"

Điền Mật Nhi tận lực dùng tiếng Pháp để giao tiếp với bọn họ, nếu từ nào thật sự không biểu đạt được sẽ dùng tiếngAnhđể thay thế,ngườiPháp hầu hết đềukiêu ngạo, luôn cho rằngngôn ngữ của nước bọn họ ưu nhã nhất trên thế giới. Mặc dù tiếngAnhĐiền Mật Nhi so với tiếng Pháp nói hay hơn, nhưng bọn họ đều tình nguyện đoán ý một lát và cũng nguyện ý nói chuyện với cô bằng tiếng Pháp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Triệu Quốc Đống nói: "Bảoanhtrai của con cùng đến ở đây, nếu không một mình con ở đây rất dễ bị trộm cắp viếng thăm."

Tính của ông cụ cũng rất bướng bỉnh, không nghe giải thích, vừa nhìn thấy mặt mũi của con trai liền cảm thấy không ưa, muốn cho nó liền cút nhanh lên một chút, cũng không có ai thèm ngăn cản.

Điền Mật Nhi vừa nghe nói dĩ nhiênlàđồng ý, nửa học kỳ chỉ học trên sách vở, không có cơ hội để thực hành. Hiện tại ở trong nước Lưu học sinh(Sinh viên đến Trung Quốc du học)còn chưa nhiều, muốn tìm cơ hội để học hỏi lẫn nhau quá khó khăn, tiếngAnhcòn dễ nói, chứ tiếng Pháp cũng không phải muốn tìmlàđược, tiếng Arab thì lại như mây bay trên trời rồi.

Cuối năm, thành tích của Điền Mật Nhi vẫn xuất sắc như trước đây, tất cả các môn thành tích đều đạt loại ưu, vì vậy đã đạt được học bổng của khoa. Trước khi nghỉ hai ngày, chủ nhiệm khoa gọi cô lên, hỏi: "Sinh viên Điền Mật, hiện tại có một việc làm thêm ngoài giờ lại còn có một đoàn du lịchngườiPháp đến để khám phá các phong tục của nước mình, mặc dù trong dịp năm mới sẽ làm kỳ nghỉ của em ngắn lại, nhưng lần này cũnglàcơ hội khó có được để trau dồi kinh nghiệm. Xét thấy thành tích của em cùng với khả năng giao tiếp tiếngAnhưu tú, tôi mới đề cử em, hi vọng em có thể quý trọng cơ hội này!"

Cám ơn chủ nhiệm khoa xong, lấy được địa chỉ dừng chân của đoàn du lịch còn có cảđiện thoại của trưởng đoàn nữa. Ngày hôm sau cô ăn mặc quần áo và giầy thoải mái nhưng vẫn đúng mực, đến khách sạn Bắc Kinh tìm đội trưởng Injoux. Injouxlàkhởi hành cùng với đoàntừ Pháp đến nước Z, còn nói được một chút tiếng Trung, nhưng cũng có lúc râu ông nọ cắm cằm bà kia, nên thường gây ra chuyện cười. Có chút giống như thuyết minh trong truyện tranh luôn tỉnh lược các bộ thủ nên một từ không diễn đạt đủ ýđược.

Phương Di vốn cũng không đồng ý mua nhà, như vậy không phảilàmuốn đối đầu với ông cụ sao, chỉlàvừa nghe đến chuyện của con mình, bà sinh nó ra nên cũng biết roc tính tình của nó, đến c·h·ế·t vẫn còn ngang ngược, khẳng định không thích đến nhàngườikhác nên cũng đành phải đồng ý.

Dù sao trong nhà cũng có tiền, không bằng mua một cái nhà nhỏ, Điền Mật còn phải ở nơi này học bốn năm, nếu khitốtnghiệp không muốn ở thủ đô phát triển thì bán đi cũng không thua thiệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phục vụ ông cụ thì cũng không nói làm gì, chuyệntốtkia cũng được chị dâu thêu dệt khắp nơi ýtốtcủa chị ấy ông cũng biết, nhưng đoán chừng đứa nhỏ này ở đây cũng không được tự do tự tại cho lắm. Triệu Phương Nghị cũnglàngườikhông muốn nhìn sắc mặt củangườikhác mà hành động nên tết nguyên đán cũng không trở về đoán chừng cũnglàkhông muốn phiền toái đếnngườita, việc này so với việc đến nhàngườita chúc tết không giống nhau.

Chu Tuyết ở trong phòng kể lại chuyện này, Tống Hiểu Hoan nghe xong liền giật mình, như con thỏ nhỏ bị dọa sợ vậy, hình như đến giờ mới biết xã hội hiểm ác cỡ nào.

Cô mua cho cha mẹ mình và cha mẹchồngmỗingườimột cái áo lông cừu, thân thể của Triệu Phương Nghị rấttốtnên không thích mặc quần bông vì vậy cô mua choanhmột cái quần bằng lông lạc đà, cũng mua cả quà tặng cho ông cụ và hai bác trong nhà nữa.

Sau việc Điền Mật Nhi nhận phiên dịch cho đoàn du lịch, thì thân phận giống như rất có sức ảnh hưởng, bọn họ đối với nhân phẩm và năng lực của Điền Mật Nhi đều thừa nhận, trở về liền giới thiệu cho không ít bạn bè nên tới nước Z du lịch. Vì vậy cách không bao lâu, công việc phiên dịch mà Điền Mật Nhi tăng gấp mấy lần, có lúclàđi du lịch có lúclàđàm phán làm ăn. Ở Lãnh Sự Quán phải lộ diện nhiều nên cùng với các du học sinh ở đây có chút tiếp xúc, tất cả mọingườiđều có thể học hỏi lẫn nhau, trợ giúp cho nhau, cũng quen biết được không ít bạn bè ở nước Pháp.

Nhà mua lạilànhà đã qua sử dụng, hình như cũng mua vì muốn cho con đi học được thuận tiện, nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, đã lắp đặt các thiết bị cần thiết, đồ cũngkhông có lấy đi, mua chút đồ dùng rồi dọn dẹp một chútlàcó thể vào ở ngay rồi.

Chuyến đi thứ nhất đương nhiênlàphải đi Cố Cung rồi, lại còn hẹn sáng ngày thứ hai đi xem kéo cờ, tất nhiên phải để cho nhómngườinước ngoài này biết đến đội quân danh dự của nước mình, để cho bọn họ biếtngườinước Zlànhư thế nào. Giống nhưngườilàm quân tẩu như cô, cảm thấy niềm tự hào về tổ quốc mình tăng cường không ít!

Không biết tin tức từ đâu truyền đến nói Điền Mật Nhi tuy băng thanh ngọc khiết nhưng rất khinh thườngngườitrong nước, thật ra thì đã sớmlàbịngườingoại quốc chơi đùa nên thối nát nhân cách rồi.Ngườita nhìn thấyngườida vàng liền thấy chói mắt, thíchngườicao to tựa nhưngườingoại quốc vậy, đúnglàưa khẩu vị nặng. Những lời đồn đại này Điền Mật Nhi cũng có nghe nói, nhưng cũng chẳng muốn đi giải thích! Thanh giả tự thanh, càng giải thích ngược lại càng làm chongườita cho rằng mình muốn che giấu.

Triệu Quốc Lương năm nay được bình xét không tệ, lại được cấp trên quan tâm nên có thể sang năm liền được thăng chức. Ông tính toán muốn cho haingườiem của mình cũng trở về đây, bọn họ ở bên ngoài cũng đã nhiều năm rồi,anhem như thể chân tay, hiện tại ông đã lên chức, cũng có thể chăm sóc cho các em của mình, mà hai chú em trở lại cũng có thể giúp đỡ được ông rất nhiều.

Chương 27

Côlàngườinhư thế nào thì cứ như thế thôi, phần lớn tất cả đềulàvừa nghe vừa thấy vui lên, căn bản cũng không ai đi để ý. Một bộ phậnngườithông minh, biết lời đồn đãi không thể tin được, phần nhỏ đối với Điền Mật Nhi hâm mộ ghen ghét, không sợ lớn chuyện, càng truyền đi càng thấy vui mừng, một ngày còn có thể đổi thành mấy giai thoại. Không phải hôm nay ở khách sạn kia nhìn thấy Điền Mật cùng với mộtngườitóc vàng thì ngày mai chínhlàở ngoài sân bay nhìn thấy Điền Mật Nhi khoác tay vớingườicó đôi mắt màu xanh.

Triệu Quốc Đống bảo Điền Mật Nhi lập tức thu dọn đồ đạc, đừng ở chỗ này không khéo lại bịngườita khinh bỉ đã vậy lại còn phải phục vụ nữa. Con dâu chịu khó, trong mắt lúc nào cũng có việc, chỉ cần nó ở nhà thì mọi việc trong ngoài, nấu cơm dọn dẹp phòng đều đảm đương hết. Ở nhà thì cũng không có cảm giác gì nhưng khi tới nhàngườikhác nhìn con dâu mình làm việc lại cứ có cảm giác bịngườita khi dễ.

Điền Mật Nhi cũng từ đó mà giao tiếp được nhiều hơn, có môi trường để thực hành nên tiến bộ rất nhanh. Các bạn học thấy vậy, hâm mộ cũng có, còn muốn cô giới thiệu giúp một tay, nhưng cũng không có ítngườicảm thấy rất ghen tỵ.

Chợt Dương Chính ủy hình như phát hiện ra cái gì đó, lại gần phía sau lưng củaanhnghiên cứu, rồi cười □ nói: "Không ngờ em dâu nhìn hiền thục nho nhã mà lại nhiệt tình như vậy !"

Quà của bọn họ tặng cô rất tinh xảo,làmột chiếc vòng cổ bằng pha lê rất đẹp. Còn tiền lương của cô thì được thanh toántheo giờ, một năm này cô sống rất cần kiệm nên cũng không tốn nhiều tiền, còn muốn buôn bán kiếm một khoản, từ đó càng k*ch th*ch động lực kiếm tiền của Điền Mật Nhi kích, cảm giác thấy tiền trong túi phình ra cũng thật không tệ.

Một ngày kia, khi Triệu Phương Nghị đi dã ngoại tập huấn trở lại, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn dư lại một đôi mắt còn có thể nhìn ralàconngười. Nhà tắm mở nước nóng để mọingườicó thể thoải mái dễ chịu tắm rửa sảng khoái. Dương Chính ủy cũng tham gia náo nhiệt, cũng đi bôi bọt xà phòng khắpngười, một đám đàn ông trần như nhộng trong hơi nướcmông lung ca hát nói chuyện phiếm hỗn tạp trò hề gì cũng đều có.

Chủ nhiệm khoa lại dặn dò cô, đoàn du lịch này có các thành viên rất đặc biệt, cho nên mới không dùng phiên dịch viên bên ngoài, sợ hành vi cá nhân của phiên dịch sẽ ảnh hưởng hình tượng quốc tế của nước Z. Điền Mật Nhi có chút thông suốt, hướng dẫn du lịch phần lớn đều kiếm tiền từ tiền boa của khách du lịch, vì vậy bọn họ mới tìm đến sinh viên đại học đơn thuần như bọn cô. Tống Kha tuy thành tích cũng rất ưu tú, nhưng xét về ưu thế trời sinh dángdấp của cô xinh đẹp hơn cho nên mới được chọn.

Triệu Quốc Đống trước đây cũng muốn quay trở về, hiện tại con trai và con dâu cũng đều ở thủ đô, tá túc ở tại nhà bác cả cũng không nên kéo dài quá, cho nên liền muốn trở về rồi . Nhưng ông cụ Triệu lại muốn chongườicon thứ ba trở lại, lão Tam ở bên ngoài không được như ý, ở thành phố kia thế lực ngập trời, kinh doanh mấy năm cũng không thấy phát triển mấy, trừ phi bọn họ thông đồng làm bậy. Con trai thứ hai lại không giống như thế, ở chỗ đó hai năm qua cũng đã có mối quan hệ với các cơ quan viên chức rồi, bây giờ còn có Lý gia ủng hộ, dựa vào bản lãnh của chính mình leo lên trên cũng không tốn sức mấy.

Triệu Phương Nghị vừa nghe thấy đã mua nhà ở đây liền lập tức nói sau ngày nghỉ sẽ trở về, ở trong quân đội mặc dù nghỉ phép không có phiên trực, nhưng này thần kinh vẫn luôn căng thẳng không hề buông lỏng, nghĩ đến cóngườiđợi ở nhà liền thấy thoải mái. Thấy con trai thích, hai ông bà Phương Di lúc này mới thật cảm thấy việc mua nhà ở đây vô cùng đáng giá.

Tiếp đólàđến Di Hoà Viên, Vạn Lý Trường Thành, Thiên Đàn, Mười ba Lăng, Hương Sơn. . . . Mấy ngày bắt đầu vẫnlàđi tham quan những danh lam thắng cảnh nổi tiếng này, trong đoàn có một vị đã có thâm niên đi du lịch nên sau khi thân quen cới Điền Mật Nhi liền thương lượng muốn đi đến chỗ đặc sắc một chút, ví dụ như đồ ăn vặt chẳng hạn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dương Chính ủy cũng ăn mặc giống mọingười, rất không thích hợp làm công tác tư tưởng chính trị, cùng với các đại gia hỏa kia thảo luận về cô gái ở trong cửa hàng của thôn dưới chân núi như thế này như thế kia. Bàn luận vô cùng hăng say, sau đó vỗ vào bả vai của Triệu Phương Nghị bảoanhcũng nên phát biểu một chút ý kiến liền bịanhgào lên một tiếng ‘ Cút ’đuổi đi.

Nghe ông cụ an bài, Triệu Quốc Đống nhất định không phục, ông cụ làm vậy chínhlàthiên vị, chuyện gì cũng nghĩ con trai út của ông đầu tiên. Nghĩ như vậy, liền cảm thấy ở chỗ này chờ đợilàkhông được rồi vì vậy thu xếp ngày mai trở về thuận tiện đến nhìn xem con trai mình một chút.

Điền Mật Nhi cũng rất thông minh, vì vậy liền nói với bà Phương Di: "Bình thường con cũng sẽ thường trở về, nói với ông nội và hai bác việc học rất nhiều, chắc bọn họ có thể hiểu được ."

Vào lễ mừng năm mới Triệu Phương Nghị phải trực nên không thể về nhà, Triệu Quốc Đống và Phương Di cũng về đây đón năm mới, tính toán trước khi đi đến chỗ họ hàng thăm hỏi một chút.

Triệu Phương Nghị đều không thèm để ý, bịngườita ngay trước mặt châm chọc một chuyện thầm kín như vậy, còn không ít binhlínhvẫn chưa có tắm xong đều đang □chỉ chỉ chõ chõ vàoanh. Trên mặt lập tức không nén được giận giữ: "Tất cả tập hợp ! ! Trong một phút nhanh chóng chuẩn bị, cấp tốc mang vũ trang chạy việt dã năm mươi cây số, mục tiêulàđỉnh núi 3321, lên đường!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có cha mẹchồngthấu tình đạt lý như vậy cô thật sự thấy rất biết ơn, cô cũng vốn cótính toán này, chỉlàchưa kịp nói thì cha mẹchồngđã nói ra trước rồi.

Ông cụ sau khi biết dĩ nhiênlàphát cáu lên Điền Mật Nhi phải dỗ dành cả nửa ngày: "Ông nội, mỗi ngày trở về phải bắt xe mệt c·h·ế·t đi được, hơn nữa buổi sáng còn phải dậy sớm như thế. Mà chủ nhiệm khoa thì lại rất coi trọng con, nói sẽ thường an bài cho con chút công tác phiên dịch, có lúc về muộn lại không có phương tiện lại còn không vào được phòng ngủ, ba mẹ chỉ sợ con nghỉ ngơi khôngtốt, nên mới mua một ngôi nhà nhỏ ở gần đấy."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27