Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9


Cố Như Hạ nói đến đây, thở dài, vươn tay phủi đi tro bụi trên bia mộ, ngữ khíbình tĩnh: “Hai năm qua, tôi cũng đã hiểu ra. Tính tình của anh trai tôi, dù biếtcómột ngày hysinh, cũng vẫnlựa chọn nhưvậy.”

Côấyđứngtrướccổngbắttaxi,lúcrảnhrỗiđợixe,điệnthoạicôấynhấpnháy.Tô Linh: [Tối nay mời cơm không?]

***

Cố Như Hạ đến gần người đàn ông, hơi nghiêng người về phía trước, dò xéthỏi: “Anh… là bạn của anh trai tôi sao?”

*Dùng để mô tả dã tâm và tham vọng của một người nào đó mà ai cũng biết.

Cố Như Hạ: [Mời!] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng còn chưa đi được hai bước, anh khựng lại, quay đầu nói với Cố Như Hạ:“Thật xin lỗi.”

Thẩm Tử Kiêu quay đầu.

Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, trầm mặc thật lâu không lên tiếng, một lát sau,anh xoay người, nâng bước dường như chuẩn bị rời đi.

Hung thủ?

Tô Linh: [Không có, hôm qua gặp được một anh chàng đẹp trai bùng nổhormone, so với anh ta, người cậu đề cập không đáng để mình chú ý.]

Lúc Cố Như Hạ rời khỏi nghĩa trang, đã là hơn nửa tiếng sau.

Lúc Thẩm Tử Kiêu rời khỏi cục cảnh sát, Tô Linh đã không còn ở trong phòngchờ nữa.

Cảnh sát Lý cũng lễ độ cười hai tiếng, nói: “Nói gì vậy chứ, nhất định chúng tôisẽtrừng trị nghiêmkhắc hung thủ,cho Trần thiếugia một côngđạo.”

Mấu chốt là…

Cố Như Hạ: [Không đến mức đó chứ chị gái? Đụng tới một kẻ lưu manh, từ nayvề sau cũng không lãnh đạm chứ? Ít nhiều?] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tố chất tâm lý của cô ta rất mạnh, nhất định là đã qua đào tạo chuyên nghiệpmớicó thể đạt tớitrình độ này.

CốNhưHạngaylậptứcnghĩrằng,nếuTôLinhởđây,nhìnthấyngườiđànôngnày chắc chắn không chút rụt rè tiến lên làm quen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Linh: [Hả.]

Dù cho cách khá xa, cũng có thể nhìn thấy sống lưng thẳng tắp cùng thân hìnhcao lớn của người đó.

Đốivớiloạichuyệnnày,hammuốnthắnglợicủaphụnữluônmãnhliệtmộtcách bất ngờ.

Quên đi.

Mà một thương nhân nhỏ không chút tiếng tăm, có thể tìm được người như vậythaymình trả thù Trần Khải sao?

CốNhưHạnhíumày,ngồixổmxuống,quéttướcphíatrướcbiamộ.

Cô ngẩng đầu nhìn về hướng nghĩa trang, đã thấy một người đứng trước mộ anhtrai.

“Lão Cố, nghiêm túc chút, kẻ thù của nhiệm vụ lần này còn có chút lai lịch, anhđừng đắc ý vênh váo.”

Cố Như Hạ sửng sốt: “Gì cơ?”

?

Anh cảnh sát sờ sờ cằm, cân nhắc trong chốc lát, xoay người quay trở lại phòngtrực ban, hỏi đồng nghiệp: “Vụ án lúc nãy xử lý như thế nào vậy?”

Tô Linh: [Không thể nào. Người đó tính cái rắm!]Cố Như Hạ: [Người cậu nói mới là cái rắm!!]

Cảnh sát nhỏ sửng sốt, lập tức gật đầu: “Sao vậy? Anh Thẩm quen biết sao?”“Không thân.”

Anh cảnh sát gõ bàn, nói: “Lại là tư bản, có thể có người nhà tư bản giống nhưTrầnthiếu gia sao?”

Cố Như Hạ trong nháy mắt nghi ngờ Tô Linh có phải vì sự tình hôm nay kíchthích đến xu hướng giới tính hay không.

Chương 9

Ánh mắt Thẩm Tử Kiêu đảo qua trên người Cố Như Hạ, trong cổ họng đáp lạimột tiếng trầm thấp.

Thẩm Tử Kiêu nhướng mi, bước chân vẫn như cũ vững vàng, chẳng qua lúc tớicổng cục cảnh sát, bước chân hơi dừng lại, hỏi cảnh sát trước mặt: “Vừa rồi cóphải có một vụ đột nhập nhà riêng?”

“Ai, lão đại, đợi hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, chúng ta cùng đi nếm thửchứ? Thuận tiện uống chút rượu, tôi cũng không tin hôm nay người đầu tiên sayvẫn là tôi!”

“Đừngỷvàochútquyềncướcmàtuỳtiệnnhưvậy,sốngmộtmìnhphảicẩnthận chút.”

NhưngThẩmTửKiêukhôngtrảlờicôấy,màquayđầu,lậptứcđixa.Người đàn ông kỳ lạ.

Bộ dạng thật đúng là đẹp trai.

“Chẳng qua người nhà hình như có chút lai lịch, mới có người bảo lãnh, đoánchừng phê bình giáo d·ụ·c vài câu sau đó bồi thường ít tiền giải quyết riêng, ngaycả tạm giam cũng không cần.”

“Nếu anh đáng tin cậy như đội trưởng Thẩm, tôi cũng chẳng lắm mồm.”“Hahaha,emgái nhỏ,cômỗingày bênmiệngđềulà độitrưởngThẩm,đội

Cảnh sát Lý mím môi, gật gật đầu, nói: “Được, tôi đoán có thể bắt được mấyngườibuônbánmatuý,nếuvậnkhítốt,còncóthểpháthiệncảmộtđườngdây.Chuyệnnày,sẽbàngiaochongườichuyênnghiệpphụtráchphươngdiệnnày.”

Thẩm Tử Kiêu thu hồi tầm mắt, đôi mắt lạnh như băng không nhìn ra chút cảmxúc, chỉ hơi ngước mắt lên, âm thanh bình tĩnh không chút biến hoá: “Khôngcần.”

Cũng không phải chuyện mình cần nhọc lòng.

Cố Như Hạ suy tư một hồi, xoay người, đặt bó hoa trên tay lên mặt đất, cườinói: “Tôi không ngờ sẽ có người đến thăm anh trai của tôi, dù sao anh ấy đinướcM nhiềunăm như vậy,sớm đãkhông có bạnbè.”

Tàixếthấythế,nhiềuchuyệnhỏi:“Tiênsinhđitảomộsao?”Thẩm Tử Kiêu “ừ” một tiếng, vẻ mặt không chút biến hoá.

Hai tay của anh đút vào túi, đứng trước bia mộ, không nhúc nhích, nhưng phongthái khiến cho người khác cảm thấy một cỗ khí khái hào hùng, cho dù chỉ làbóng lưng, cũng làm cho người ta cảm thấy phi thường.

Tài xế gật đầu, thắt dây an toàn, khởi động xe.Quangcảnhtrênđườngnhẹnhàngchuyểnđộng.

ThẩmTửKiêuthuhồiphầntàiliệunày,trênmặtnhìnkhôngracảmxúcgì,anhgiương mắt, vô cùng bình tĩnh nói: “Tình huống tôi sẽ báo cáo chi tiết với chủtịch, chỉ là mọi người cần lưu ý nhiều hơn, nguồn gốc của ma tuý trên tay AnhIểu Chi từ đâu mà có.”


“Tôi biết rồi.”

Thẩm Tử Kiêu quay đầu, bên ngoài là đường phố phồn thịnh huyên náo, nhưngtrong xe lại tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng điều hoà hoạt động, dường nhưngăn cách hết thảy với bên ngoài.

Thẩm Tử Kiêu nhướng mi, khẽ nâng mắt, lấy lại tinh thần đáp lời.

Nhưng Thẩm Tử Kiêu không dừng lại, bước đi thong thả, lập tức rời cục cảnhsát, lên xe có rèm che.

“Xin chào…”

Chỉ còn hai người sống sót, một người đến nay bị thương sau chiến đấu, vẫncònđangtiếnhànhđiềutrịtrongbệnhviệnquâny,màngườikhácchođếnbâygiờ cũng không rõ tung tích.

Quảthực,hiệntạicáccăncứđềuchorằng,vụánnày,chẳngqualàdosựtrảthùácý của đối thủ làm ăn đốivới Trần Khải.

Cô ấy nhìn chằm chằm vẻ mặt sáng lạn của người đàn ông trên bia mộ, sau đócó chút bất đắc dĩ thở dài, nói: “Mấy ngày này bố mẹ vẫn luôn nhắc, muốn nấuchoanh bữa cơm đấy.”

“Thẩm tiên sinh, bây giờ quay về nhà họ Trần sao?”ThẩmTửKiêuvừangồilênxe,tàixếliềncungkínhhỏi.

Đồng nghiệp đang trực ban thở dài, nhéo nhéo sống mũi, có chút bất đắc dĩ nói:“Dù sao cũng không gây ra nguy hiểm gì đáng kể, tuy rằng cũng biết Lưu ThiệuKiệt kia là lòng dạ Tư Mã Chiêu*, nhưng hiện tại chỉ có thể xem là trộm cắp.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

CólúcCốNhưHạcũngtòmò,ngườilợihạinhưvậy,saobỗngnhiênlạimaidanh ẩn tích chứ.

Cố Như Hạ: [Ôi chao! Đúng rồi, vừa nãy lúc mình đến thăm mộ anh trai, gặpđược một người đàn ông cực kỳ đẹp trai! Hình như là bạn của anh trai mình!Vừa nhìn liền biết là gu của cậu! Có muốn mình giúp cậu hỏi thăm rồi giới thiệucho hai người gặp nhau không?]

Vô luận là năng lực phản ứng của An Hiểu Chi, hay là kỹ xảo đóng vai, đều quámức thành thục.

Cố Như Hạ cười lạnh, điên cuồng gõ chữ.

“Này,chuyệncóbaolớn,cósóngtogiólớngìtôichưagặpquachứ?Hơnnữa,cólão đại của chúngta ở đây,sợ cái gì?”

Nghenóingườikhôngrõtămhơinày,làđộitrưởngcóđiểmrènluyệntoàndiệncao nhất trong tiểu đội.

Dù sao, anh thích nhất là đồ ăn nhà làm.

Cố Như Hạ dường như nghĩ đến điều gì, đột nhiên tinh thần phấn chấn gửi tinnhắn…

LãoCốdịứngvớiphấnhoa,từtrướcđếnnaykhôngthíchnhữngthứnày.

“Tôi nghe nói, ngay cả chiến hữu cùng anh ấy vào sinh ra tử mấy năm, đã ở nơinào đó…”

Nhưng Thẩm Tử Kiêu biết, vụ án này đã rơi vào ngõ cụt.

Giọng điệu Thẩm Tử Kiêu không chút để ý, nhìn qua giống như thuận miệngnhắc tới, cũng không để trong lòng: “Chỉ có điều, báo án là một cô gái, hìnhnhưlà bạn của Trần thiếu gia.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giống như lời cảnh sát Lý nói, tất cả bằng chứng đưa ra, xác nhận An Hiểu Chiphạm tội là thật.

“Phía trước có một tiệm hoa, tiên sinh không đi mua chút gì sao?”

Thẩm Tử Kiêu nhìn thời gian, giọng điệu thản nhiên nói: “Thời gian không cònsớm, tôi còn có việc, chuyện này cực khổ cho mọi người rồi.”

Tô Linh: [Không có khả năng, hì hì. Ngay cả tóc anh ta đều là hormone!]Cố Như Hạ: [Vậy người này ngay cả da đầu đều là hormone!]

Cảnh sát Lý đưa tài liệu trong tay cho anh, nhíu nhíu mày, nói: “Căn cứ điều tracùngkhẩucungcủaAnHiểuChi,nềntảngphátsóngtrựctiếpdoTrầnthiếugiađầu tư, hơn nửa năm trước vì phát triển, đã đào đi một số streamer có tiếng. Cónền tảng nhỏ mới khởi nghiệp, bị Trần thiếu lấy đi trụ cột, sau đó không có lưulượng cho nên phát triển càng ngày càng tệ, đành phải tuyên bố phá sản.”

trưởng Thẩm, có phải là thích lão đại của chúng tôi rồi không? Thích thì cứ nói,

“Bây giờ mình phải đến nghĩa trang rồi, chờ mình quét dọn mộ cho anh traimình xong sẽ quay về, cúp máy trước.”

“Anh Thẩm?”“Anh Thẩm!”

mấy anh trai sẽ xếp hàng cho em!”“Anh!”

Sự thống nhất trong lời khai của hai bên, cùng với nhiều bằng chứng xác thựckhác, đã đủ để tuyên bố kết thúc vụ án.

CốNhưHạvừagọiđiệnthoạichoTôLinh,vừaômmộtbóhoagiấy,vừađilênnhững bậc thang dài của nghĩa trang.

“Cậu dọa c·h·ế·t mình rồi, sao có thể cứng đối cứng với tên kia chứ?”

NhưngThẩmTửKiêukhôngcholànhưvậy.

Thờ ơ như vậy?

Anhcảnhsátnghevậy,sửngsốtnửangày.

“Người đầu tư nền tảng này ban đầu đã vay nợ khắp nơi. Hi vọng nền tảng nàycó thể hồi về chút vốn, không ngờ khi tung ra chẳng những không kiếm đượcmột xu, ngược lại không thể hoàn vốn. Qua qua lại lại sinh ra chút oán giận, liềnthuê An Hiểu Chi, dùng thủ đoạn nham hiểm như vậy trả thù.”

Thẩm Tử Kiêu dựa vào lưng ghế, rũ mí mắt xuống, thản nhiên nói: “Không, đếnnghĩa trang.”

Cố Như Hạ rất nhanh đã không để chuyện đó trong lòng, mà là ngồi xổmxuống, dọn dẹp tro bụi trước bia mộ.

Híp đôi mắt lại, hơi thở nghiêm nghị trên người, chỉ nhìn khí chất, liền biết làmột nhân vật lợi hại.

Cố Như Hạ nhớ rõ, ngày này hai năm trước, vì tên phản bội tiết lộ cơ mật, tiểuđộiđặc côngcủa anhtrai côấy, hầu nhưtoàn bộbị mấtmạng.

“Mấyngàynàytôitìmđượcmộttiệmăngiađìnhởgầnđây,làmđồăncóhương vị chính gốc!”

Thẩm Tử Kiêu xem qua tài liệu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9