Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 75

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75


Chương 75

[Hahaha đá thẻ vào cổng tới dưới chân zombie, mạnh mẽ tăng độ khó cho bảnthân.]

Cậu bé ngẩng đầu nhìn Tô Linh, sau đó dùng sức gật đầu, ngay sau đó dang haitay nhào vào lòng Tô Linh.

Diễn viên quần chúng xém chút khóc lên, nhưng vẫn là không dám lên tiếng,chỉ có thể rít vài câu rống vài tiếng tượng trưng, sau đó lặng lẽ mà thả chậm tốcđộ bước.

Nhưng có thể bởi vì quá vui sướng, tay bất ổn, làm rớt thẻ trên mặt đất.

“Quý Tự An!! Anh đạp rớt giày tôi rồi! Nhặt về cho tôi!”

này,sợhãilàtấtnhiên.

Thật ra người xung quanh nghe thấy câu này của Hàn Lộ Lộ, từ đáy lòng cũngbiết cô ta tìm lý do thoái thác cho bản thân, chỉ là đều rất ăn ý không có vạchtrần.

Chương trình chiếu đến hiện tại, không sai biệt lắm đã hơn bốn mươi phút. Màdựa vào sự nỗ lực không ngừng của khách mời, gameshow này rốt cuộc thànhcông chuyển từ thể loại huyền bí sang thể loại tấu hài.

Phát hiện này làm tất cả mọi người đều vui mừng nhảy nhót.“Anh Kiêu lợi hại!”

Cậu bé c*n m** d***: “Nhưng nếu muốn đi từ cửa thoát hiểm, cần phải rời khỏicănphòng này.”

Từ cuối con đường đó tựa hồ có vô số diễn viên quần chúng diễn vai zombie điđến hướng bên này nhưng hình như phản ứng của bọn họ trong bóng đêm sẽ hơichậm lại, cho nên theo đó nhịp bước chân cũng trở nên rất chậm.

Các zombie: “!”

TrongrấtnhiềutiếnghétchóitaivẫncóthểnghethấygiọngnóiphẫnnộcủaTống Kính Thành vang lên ở phía trước.

Dù sao diễn viên quần chúng trong chương trình cũng là vì thúc tiến cốt truyệntrò chơi, không thể thật sự đụng tới khách mời.

[Chuyệngìthếnày,độtnhiêncãinhaurồi?]

Bốn vị khách nam ở đây đều không lùn, dưới 50kg là chuyện không có khảnăng.

Nhưng trước mắt, zombie ngoài cửa hẳn là nhận được lệnh của tổ đạo diễn, phảitiến hành thúc đẩy cốt truyện.

Có lẽ bởi vì một ngày hôm nay, cô ta cũng cảm thấy bản thân không có biểuhiện gì xuất sắc, toàn bị Tô Linh thu hút ánh nhìn, cho nên trong lòng vốn dĩ đãcó chút bực bội.

Trongthôngđạomộtmảnhtốiđennhìnquarấtđángsợ,hơnnữalốivàorấtnhỏ, cũng không biết thông tới chỗ nào.

Một đám người luống cuống tay chân đi nhặt, nhưng bởi vì tối quá nhìn khôngrõ, không những không nhặt được, còn một cước đá thẻ vào cổng tới chỗ xa.

Quý Tự An híp mắt, nương theo ánh sáng mỏng manh hắt ra từ cửa sổ cănphòng phía sau thấy rõ hình dạng của con đường phía trước.

MàTôLinhlạikhôngđộngđậy,côcúiđầunhìnbétraivừarồichạytớibêncạnh mình.

ThẩmTửKiêunhíumày,nghiêngđầunhìncậubé,đôimắthẹpdàihơihíplại,toàn thân trên dưới có vài phần khó chịu bực bội.

[Đau lòng Lộ Lộ của tôi mang theo thương thế tham gia chương trình.]

Cậu bé còn chưa nói xong, bên ngoài liền truyền tới tiếng zombie gầm gừ.

[Thẩm lão đại cũng khó khăn quá đi, giải quyết vấn đề của tổ tiết mục còn phảigiải quyết vấn đề đồng đội tạo ra.]

Mà ở một đầu khác, đoàn người không dễ gì tập trung lại trước cánh cửa phòngcuối hành lang, lại sửng sốt phát hiện, muốn mở cửa cần quét thẻ cảm ứng.

Quý Tự An thấy thế, vội vàng vui sướng nhận lấy thẻ tròn.

Đám người vội vàng chen chúc tiến vào.

[Hahaha tôi phát hiện có Thẩm lão đại ở đây tôi vĩnh viễn không đoán đượchướng đi của cốt truyện].

Cục diện bây giờ diễn biến thành Thẩm Tử Kiêu đi trước diễn viên quần chúngtheo sau, còn phải duy trì khoảng cách thỏa đáng mà lại thích hợp.

“Cảnh báo! Cảnh báo! Thông đạo đặc thù chỉ có thể chịu được trọng lượngkhông quá 50kg!”

Hàn Lộ Lộ trầm mặc: “Cho nên tôi nói cái gì cô cũng muốn phản bác đúngkhông?”

Mà đám zombie bởi vì nguyên nhân nguồn sáng, lập tức nhanh bước chân, nhưmột tổ ong vọt tới bên cánh cửa.

[Tôi cũng cảm thấy Lục Vãn Thanh không có vấn đề, vả lại Hàn Lộ Lộ nóichuyệntại sao cứcông kích như vậy.]

Hàn Lộ Lộ sợ tới bay màu, vội vã trốn sau lưng Tống Kính Thành.Thẩm Tử Kiêu xốc xốc mi mắt, sau đó vươn tay đóng cửa lại.

[Hahaha sợ rồi chính là sợ rồi, sợ hãi rất bình thường mà, còn phải giữ thể diệngiải thích cho bản thân, cười c·h·ế·t tôi.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Linh cười, sau đó tùy tiện trả lời: “Không cần, nó cũng không nặng.”Nói xong, Tô Linh liền bế cậu bé đi đến con đường bên tay phải.

[Tôi cười ẻ!! Mấy người nghe câu “Dịch một chút” tràn ngập bất đắc dĩ củaThẩm lão đại nói với zombie không? Tôi cười ói!]

Ngón tay Thẩm Tử Kiêu dùng lực, ấn xuống.

Cho nên cảnh tượng trước mắt nhìn qua khá giống Thẩm Tử Kiêu dẫn đầu, mộtđoàn zombie giống như đàn em theo sau.

Quý Tự An: “Huhuhuhu tôi nghe thấy bọn họ đang kêu!!!”Thẩm Tử Kiêu “...”

Vì thế Hàn Lộ Lộ căng da đầu nói: “Aiz thật ngại quá, tôi rất muốn đi. Nhưngchân tôi mấy năm nay bị trật chân, không thể bò…”

Lúc này zombie có vẻ đều đã đi đến trước mặt Thẩm Tử Kiêu.

[Vị Hàn tiểu thư này còn mang giày cao gót đó, trật chân là lừa ai?]

TimHànLộLộđãtreotớicổhọng,côtavừachemắtvừaliêntụcthúcgiục:“Nhanh mở cửa!!”

Tô Linh hỏi: “Em biết thoát ra từ nơi nào không?”

[Tôi cười, nghiêm túc chơi trò chơi? Gần một tiếng đồng hồ cô ta làm nhữngchuyện gì rồi? Muốn cảm giác tống nghệ không có cảm giác tống nghệ, ít nhấtQuý Tự An còn có thể chọc tôi cười.]

Hàn Lộ Lộ tự tin vỗ vỗ ngực, sau đó hạ giọng nói với mọi người: “Mọi ngườitin tôi, tôi cảm thấy đứa bé này nhất định là người biến chủng đó.”

Lục Vãn Thanh sửng sốt một lát, cố ý giải thích: “Tôi không phản bác cô, tôichỉ cảm thấy hiện tại không nên trực tiếp kết luận.”

Diễn viên quần chúng rất đau khổ đóng vai zombie “...*@#J!!”

Đạo diễn Điền nhìn cảnh này hít hà một hơi, vươn tay vỗ vỗ trán, vội vã uốngmấy ngụm nước bình tĩnh.

Hàn Lộ Lộ có chút rối rắm.

Màlúcnày,nhữngzombietheotiếngđãrẽquamộtkhúccua,dầndầntớigầnphía bọn họ.

Màvàolúcnày,ThẩmTửKiêuvừarồivẫnluôntrầmmặckhônglêntiếngdường như phát hiện ra điều gì.

*Răng rắc.*

Bây giờ cũng xem là tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, vì thể mọi người cũng cóthờigian đặtra nghivấn với cậubé độtnhiên xuấthiện này.

Cho nên thông đạo này chỉ có thể cho nữ qua.Vấn đề dường như lập tức trở nên gay gắt.

[Lộ Lộ nhà chúng tôi chỉ là nghiêm túc chơi trò chơi được không? Lộ Lộ thái độnghiêm túc, không giống với những người không nghiêm túc chơi trò chơi.]

Ai vào trước đây?

HànLộLộbịLụcVãnThanhphảnbácnhưvậy,tronglòngcóchútkhôngvui,cảm thấy hơi mất mặt.

Ai tới nói với bọn họ rốt cuộc phải diễn như thế nào mới có thể diễn tốt zombieđồng thời còn phải cho đám khách mời tự nhiên nhặt được thẻ vào cổng!

[Quá đáng quá đi, sao thái độ với đứa bé lại kém như vậy].

Thẩm Tử Kiêu: “Không sao.”

Hàn Lộ Lộ tựa hồ là cười lên, giọng điệu cũng có chút công kích: “Cô xem, côlại không đưa ra ý kiến, tôi nói cô lại phản bác tôi.”

Cậubébịoángiậnnhưvậy,cóchúttủithânmímmôi,khôngnóichuyệntiếp.Đ·ạ·n mạc lập tức nổ tung:

Mặc dù cửa đã đóng nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng zombie rít gào cùng tiếngcào cửa ở bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quý Tự An vội vàng lấy thẻ vào cổng lúc nãy thử xem.

Cậu bé đối diện với ánh mắt của Thẩm Tử Kiêu, theo bản năng rụt rụt cổ.Thẩm Tử Kiêu giương mắt hỏi: “Để anh bế?”

Vì thế đám zombie vừa gào rống lộ ra biểu cảm dữ tợn vừa dịch bước chân, làmbộ bản thân do nguyên nhân trời quá tối mà không nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu.

Cơ quan được kích hoạt, bên dưới bức tường chậm rãi xuất hiện một thông đạohình tròn.

Nhưng khi cậu ta vừa mới cúi người chuẩn bị tiến vào thông đạo, âm thanh máymóc quen thuộc đột nhiên vang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Tử Kiêu tiến lên hai bước, quỳ một gối xuống, ngữ điệu bình tĩnh màphân phó: “Dịch sang một chút.”

[Đúngvậy,hơnnữamọingườiđềubiếtđứabéchỉlàdiễnviênmàthôi.Huốnghồ còn chưa xác định vai diễn của cậu bé là người xấu.]

Anhvươntay,vẻmặtbìnhtĩnhlầnmòtừngtấcmộttrêntường,sauđótìmđượcmột chỗ màu sắc có hơi khác biệt.

[Tôicượcmộtgóiquecay,Thẩmlãođạituyệtđốilàghenrồi!CPtôichèolàthật!]

QuýTựAnnghethấycâunày,biểutìnhtrênmặtlậptứcthảlỏng:“Vậyemnhanh dẫn bọn anh đi.”

[Có một loại cảm giác bạn gái cãi nhau quen thuộc, cảm giác không nói đạolý…]

Nhữngdiễnviênzombienàylănlộnnhiềunămnhưvậy,bìnhthườngvaiphụnào chưa từng diễn qua? Nhưng duy nhất lúc này, bọn họ cảm thấy sự nghiệpdiễn xuất của bản thân chịu phải cú shock kịch liệt.

Phòng trực tiếp tràn ngập vui vẻ.

Từ trong con đường phía trước truyền đến rất nhiều tiếng rít gào trầm thấp,ngay sau đó chậm rãi vang lên tiếng bước chân.

HiệntạibịLụcVãnThanhchọctứcnhưvậy,càngcảmthấytronglòngcóngọnlửa đang trào dâng.

Thẩm Tử Kiêu thở dài, thu hồi tầm mắt, đi đến phía Tô Linh.

Hàn Lộ Lộ vẫn luôn coi cậu bé là người biến chủng, nên giọng nói điệu cũngmang theo vài phần bất mãn: “Nhóc nói cái này có tác dụng gì, chúng ta cũngkhông ra ngoài được.”

Thẩm Tử Kiêu thở dài, híp mắt quan sát phía sau một phen, nhạy bén tìm đượcvị trí của thẻ vào cổng.

Đạo diễn bất đắc dĩ xoa xoa xương mày, thông qua tai nghe truyền mệnh lệnhkhẩncấpchovịdiễn viênquầnchúngxui xẻonàyvớicác nhânviêncôngtác.

Nhưng Thẩm Tử Kiêu giống như hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi, anh chỉgiương mắt quét nhẹ một lượt, hơi híp mắt lại, không nói một lời.

Sau khi bình ổn cảm xúc, đạo diễn Điền rất khó khăn nói: “Sau này đừng làmthẻ vào cổng thành hình tròn.”

[Thẩm lão đại: Tôi là người đàn ông không có cảm giác không có trái tim.]

Thông đạo này đối với nữ mà nói, xác thật rất đáng sợ. Càng huống hồ khu vựcở một đầu khác là hoàn toàn không rõ, cho dù đây là đang quay chương trình,vẫn là rất khó vượt qua nỗi sợ.

Nghe qua không chỉ có một người.

Vì thế tiếng phá cửa càng trở nên kịch liệt hơn, cả khung cửa đều kêu lên rầmrầm.

Thẩm Tử Kiêu “..” Xem ra chiêu này của tổ tiết mục còn thật sự hiệu nghiệm.

Đ·ạ·n mạc lập tức phun trào:

Vì thế Hàn Lộ Lộ sa sầm mặt: “Vậy cô có thể nói ra ai là người biến chủngkhông?”

Tổ đạo diễn muốn ép bọn họ đi đến căn phòng ở cuối con đường bên phải.

Cậubénghĩnghĩ,sauđógậtgậtđầu:“Trướckhiđibốnóivớiem,đểđềphòng,tất cả cửa lớn đều đóng lại rồi, nhưng có một cửa thoát hiểm!”

TạTrọngNgôntrầmmặcmộtlúc,sauđóđiđếnbêncạnhThẩmTửKiêuvỗvỗvai anh: “Anh vất vả rồi.”

Huống chi trên mặt những diễn viên quần chúng này hóa trang rất thật, động táckhoa trương, kết thành bầy đàn đi về phía mình thế này, cho dù là thật hay giả,đều sẽ làm người cảm thấy tê chân.

Ai ngờ vài tiếng gào rống không dọa được Thẩm Tử Kiêu, ngược lại dọa đượcQuý Tự An ở xa nơi cuối hành lang.

TạTrọngNgônnghethấyhaingườitranhchấp,bấtlựcthởdài,nóisangchuyệnkhác: “Chúng ta trước hết nghe thử cậu bé này nói như thế nào đi.”

Tình huống trước mắt dường như đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn lên, ngườixem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng ngửi được vị … trong không khí.

Côtathậtsựkhôngmuốntiếnvàomậtđạonày,nhưngnếudùngcânnặngbảnthân hơn 50kg lý do thoái thác này, ngược lại sẽ phá hủy thiết lập nữ thần vócdáng đẹp thể trọng nhẹ của cô ta.

Thẩm Tử Kiêu cũng coi như là hiểu rõ suy nghĩ của tổ tiết mục. Những diễnviên quần chúng này hẳn là đến thúc đẩy tiến độ của khách mời.

Lục Vãn Thanh trầm mặc một lát, sau đó suy tư nói: “Tôi cảm thấy nên tiếp tụcxem xét…”

Zombie: “...”

[Vốn dĩ tôi nhìn thấy nhiều zombie như vậy liền sợ c·h·ế·t khiếp, kết quả vừa thấybiểu tình “Mày đây là đang đùa trẻ con à” của Thẩm lão đại, nháy mắt liềnkhông còn cảm thấy kh*ng b* như vậy nữa! Cảm ơn lão đại cứu mạng c·h·ó củatôi!]

Sau khi sáng lên đèn đỏ hai lần, màn hình hiện lên ba chữ “Lỗi xác nhận”.

Đột nhiên, xung quanh rơi vào một màn yên tĩnh trầm mặc.Thẩm Tử Kiêu dẫn đầu: “...”

TốngKinhThànhsửngsốtmộtchút,sauđóyênlặngluira.Cậutađứngdậy,cóhơi ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Tôi hơn 50kg rồi.”

Màvàolúcnày,cậubélúcnãynhàovàolòngTôLinhđộtnhiênngẩngđầulên,sau đó giơ tay lần mò trong túi áo mình, sau đó đưa ra một tấm thẻ hình trònmàu xanh: “Anh trai, anh có thể thử cái này…”

QuýTựAncảmthấytêdađầu:“Xemrakhônggiảiquyếtnhữngzombienày,chúng ta liền không có cách nào ra ngoài.”

Tốc độ còn khá nhanh.

Tô Linh cúi người, vươn tay với cậu bé: “Chị bế em?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Tử Kiêu nhặt thẻ vào cổng, sau đó xoay người đi đến bên cánh cửa, giơthẻ cảm ứng sau đó mở cửa.

Quý Tự An vừa cử động, vị khách mời bên cạnh cũng chạy theo. Chỉ nghe thấymột trận tiếng chạy đồng đều, mấy người giống như một cơn gió lướt qua ngườiThẩm Tử Kiêu với Tô Linh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Vãn Thanh nghĩ nghĩ, cảm thấy không thích hợp lắm: “Tôi cảm thấy khôngđúng lắm, tổ tiết mục sẽ không cho lựa chọn rõ ràng như vậy. Hơn nữa chúng tacũng không có chứng cứ, lỡ như người biến chủng đang ở trong chúng ta thìsao?”

Tô Linh thở dài, vươn tay cột tóc lên cao, sau đó nói: “Tôi đi.”

Tô Linh nghiêng đầu nhìn biểu cảm trên mặt Lục Vãn Thanh.

Có lẽ Tống Kính Thành cảm thấy hôm nay biểu hiện của mình không quá xuấtsắc, vì thế cậu ta vỗ vỗ ngực nói: “Để tôi!”

Cậu bé sợ sệt rụt cổ, nuốt một ngụm nước miếng sau đó nói: “Bố em là tiến sĩphụ trách nghiên cứu chế tạo thuốc người biến chủng, vốn dĩ em đang nghỉ ngơitrong phòng nghỉ thuận tiện đợi bố tan làm, nhưng không lâu trước đây bố độtnhiên đánh thức em, nói xảy ra sự cố.”

[Tôi cảm thấy Lục Vãn Thanh nói cũng không sai mà, cậu bé mặc dù khả nghinhưng không cách nào kết luận được.]

Quý Tự An vừa vỗ ngực vừa nghĩ mà sợ: “Quá mạo hiểm.”

Nhưng chờ sau khi mọi người bình tĩnh lại, một vấn đề vô cùng nghiêm túc lạitới.

Tất cả đèn vào lúc này đột nhiên tắt ngúm, đường đi lâm vào một mảnh đennhánh, chỉ có ở cuối con đường bên tay phải sáng lên một chùm tia sáng mỏngmanh.

“Sau đó bố giấu em vào một cái tủ, còn đưa cho em tấm thẻ màu xanh dươngnày,nóitấmthẻnàylàgiấythônghànhcủatoànbộcăncứ,bảoemđợisaukhibên ngoài yên tĩnh lại thì nhân cơ hội chạy ra ngoài.”

Cậubénghevậylậptứctrảlời:“Trongphònglàmviệccủabốemdườngnhưcó biện pháp đối phó với zombie.”

Tô Linh cũng là nữ sinh, nếu nói hoàn toàn không sợ, thật sự không có khảnăng.

“Không hổ là đại ca của tôi! Cái đùi bự này tôi ôm chặt rồi!”

Nhìn ra được mặc dù hôm nay Lục Vãn Thanh cũng vẫn luôn mạnh mẽ đè nénnỗi sợ của bản thân, dù sao vừa tham gia gameshow liền gặp phải loại chủ đề

SựkhóchịubựcbộicủaThẩmTửKiêuvẫnchưabiếnmất,anhnhíumày,nhẹgiọng “chậc” một tiếng.

Thẻ vào cổng hình tròn thuận theo mặt đất trơn trượt lăn về phía trước, sau đótiếp tục lăn vào dưới chân đám zombie.

Cậu bé kéo chặt góc áo Tô Linh, cơ thể nhỏ bé run cầm cập, nhìn qua rất giốngdáng vẻ đáng thương lúc sợ hãi của Nhị Ma Tử nhà mình.

Chodùcósựcốvừanãy,đốidiệnvớicảnhtượngnàycũngrấtkhólàmngườikhác hoàn toàn không sợ hãi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75