Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


Tô Linh cúi đầu, nhìn thấy chú mèo trắng nhỏ ngày hôm qua, lúc này đangngoan ngoãn cọ chân cô.

Màngaylúcnày,TôLinhđộtnhiênvươntaynắmlấytayThẩmTửKiêu.

Đều nói mèo hiểu tính người, Thẩm Tử Kiểu trước giờ không tin, hiện tại cũngkhông thể không nghi ngờ con mèo trước mặt có phải thành tinh rồi không.

Mẹ ngồi dựa cửa sổ, mặc một thân váy dài màu trắng, cửa sổ mở một nửa, cógió từ bên ngoài thổi vào, thổi bay tấm rèm làm bằng lụa trắng và góc váy củabà.

“Cô nói xem vợ chủ tịch Tô không phải bị bệnh rồi, sao lại đột nhiên đồng ý rangoài?”

Tô Linh trầm mặc rủ mắt xuống, sau đó xoay người đi đến phòng ngủ của mình,kéo ra ngăn dưới cùng của tủ quần áo.

Mèo con còn chưa cào được vài cái anh liền tỉnh.

Cho dù mẹ che tai lại, cả ngày nhốt mình bức bách trong phòng kín, gió vẫn từtrong khe hở của vách tường len lỏi vào.

“Có lẽ thắng xe là bà ta tự mình động tay động chân, dù sao loại người bị bệnhđiên này ai biết được trong lòng bà ta nghĩ cái gì”

Tô Linh so với mẹ mình có lẽ dứt khoát hơn.Nói đi liền đi, đi đến sạch sẽ.

“Vợ của chủ tịch Tô hình như mắc bệnh thần kinh”.

Hơn nữa dấu vết đó cũng không đủ rõ ràng, không thể xác nhận có phải lànguyên nhân chân chính dẫn tới tai nạn không.

Nhìn dáng vẻ này là đã nghe thấy rồi.

Dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ sụt cân trên vóc người bà, bà trở nêncực kỳ nhạy cảm, đa số thời gian đều sẽ nhốt mình trong phòng, cự tuyệt giaotiếp với bất cứ người nào.

Tô Linh nói cảm ơn sau đó ôm mèo trắng nhỏ vào nhà.

Thẩm Tử Kiêu trên sô pha lông mi rung nhẹ, một lát sau mở mắt ra, đáy mắt cótơmáu.Anh caumày,ánh mắtđánh lênngườiTrần Khải.

Cô không thể chấp nhận những tội danh không có căn cứ trên lưng mẹ mình.Nhưng một năm trôi qua, điều tra sớm đã rơi vào bế tắc, đại đa số người hầunhư đều chọn từ bỏ, lật sang trang khác.

Thẩm Tử Kiêu xốc xốc mí mắt, vô cùng nghiêm túc gật gật đầu: “Hiểu rồi, ngàymai tao sẽ giúp mua thuốc cảm”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khôngbiếtvìsao,anhmaxuiquỷkhiếnmàvươntay,lauđimộtítnướcmắtởkhóe mi cho cô.

Chỉ có Tô Linh canh cánh trong lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quả nhiên lại thiếu một bộ.

Thẩm Tử Kiêu rất cảm động, sau đó quyết định xoay người quay về tiếp tụcngủ.

Lúc Tô Linh về đến nhà không sai biệt lắm đã là 12 giờ trưa.

Sau đó trong một khoảng thời gian dài, phòng vẽ trong nhà đóng kín thật lâukhông mở ra.

Mẹ là người ôn nhu đến mức có có chút làm người khác nôn nóng thay bà, lúcđốidiệnvớiconcáikhócnháolàthếnày,lúcđốidiệnvớinhữnglờiđồnđãidơbẩncũng là thế này.

Thẩm Tử Kiêu ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Linh mềm mại trải thành cục trên sôpha.

***

TôLinhngồidậy,ngápmộtcái.Miệng đắng lưỡi khô.

Chỉ là cái c·h·ế·t của bốmẹ giống như một cái gai cắm trong tim Tô Linh.

“Có bảo mẫu làm việc ở nhà chủ tịch Tô nói, vợ chủ tịch Tô rất u uất, cả ngàynhốt mình lại, không nói chuyện với bất cứ người nào”.

Tô Linh có lần ngẫu nhiên đi vào, nhìn thấy giấy vẽ tán loạn khắp nơi và thuốcmàu phơi khô trên mặt đất cùng với thùng nước ngã trái ngã phải.

Nửa tiếng trôi qua, tinh thần của mèo tốt gấp đôi, còn Tô Linh lại dựa vào sôpha ngủ mất.

Tô Linh nghe vậy cười nói: “Tham gia tụ họp, tối muộn không mang dù cộngthêm trời mưa nên ở khách sạn”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì thế lời đồn bắt đầu nổi lên khắp nơi.

Chìa khóa còn chưa có tìm ra, cửa nhà đối diện đã mở ra trước.

Mẹ mắc phải chứng trầm cảm.

Ra khỏi cửa phòng ngủ, nhìn thấy sô pha trong phòng khách đặt một bộ quần áosạch sẽ, giống như có ai chuẩn bị sẵn.

A. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Linh cười ngồi xổm xuống gõ gõ đầu mèo nhỏ.Tô Linh: “Anh ta đi rồi?”

Cô ngồi trong phòng khách, nhấn tắt tiếng, vừa xem bộ phim cũ chiếu lại trênkênh phim, vừa vuốt lông mèo trắng nhỏ dỗ nó ngủ.

Hốc mắt chảy ra một chút nước mắt, trượt xuống gò má, sau đó chậm rãi rơixuống.

Bóng lông mi cô rơi trên mặt, lúc hít thở cả lồng ngực đều chậm rãi phậpphồng.

Đột nhiên, bên người truyền đến tiếng mèo kêu nhỏ vụn.

Từ miệng này sang miệng kia, trở thành cái gọi là sự thật.ĐasốlầnTôLinhnằmmơ,đềusẽliênquantớimẹmình.

Trậntainạnxemộtnămtrướcđósaukhitrảiquakiểmtracủacảnhsát,pháthiện ra dấu vết chỗ thắng xe tựa hồ bị người động tay động chân.

“Nhìndángvẻnày,támphầnlàthànhngườiđiên”.Lời đồn như một trận gió chỗ nào cũng có.

Bàn tay của mẹ luôn luôn ấm áp.

Chỗ đó đặt đều là q**n l*t rõ ràng sạch sẽ.Cô cúi đầu đếm một chút.

Người bên ngoài chen chúc bể đầu, liều mạng tưởng tượng cuộc sống bên trong,dựa vào bắt gió bắt bóng bịa ra từng cái lại từng cái chuyện xưa.

Hào môn, vĩnh viễn là nơi nhiều lời đồn cùng nghi kỵ nhất.

Nhưng rất nhanh anh ý thức được sự khác thường của bản thân, vì thế có hơiphiền muộn đứng lên, chuẩn bị tùy tiện đi lấy một cái chăn đắp lên người cô,đối phó một chút là được.

Điều hòa trong phòng khách mở rất thấp nhưng Tô Linh chỉ mặc một bộ đồ ngủmỏng manh, trên người không đắp thêm thứ gì, cứ như vậy lăn ra ngủ.

Lời nói của bà luôn luôn nhu hòa mềm ấm, luôn sẽ cưng chiều mà hôn l*n đ*nhđầu mình, an tĩnh mà nghiêng đầu nhìn mình cười.

Mẹquayđầu,ánhmắtrơitrênngườiTôLinh,sauđócườivươntay,giọngđiệunhẹ nhàng: “Con gái, đến đây”.

Bị Tô Linh túm cả đêm.Tối qua.

TrầnKhảimớidậy,vừaômgốingápvừatựmìnhđatìnhnói:“Tôicảmthấynhất định là vì luyến tiếc tôi”.

Cô đem cơ thể từng chút co thành một vật nho nhỏ, làm người vô cớ có ý muốnbảo vệ.

Trướcmắtlà màutrắngche trờirợpđất màlạivô cùngnhuhòa.

“Aiz, không nên dẫn bà ta ra ngoài”.

Cô dường như có thể nghe thấy mẹ vô cùng thống khổ nhắc nhở: “Rời khỏi nơinày đi Tô Linh”.

Mèo trắng thấy người vuốt lông cho mình không có động tĩnh, nhẹ nhàng cọ cọ,ngửi ngửi hô hấp của Tô Linh, sau đó xoay người từ trên người cô nhảy xuống,tiếp tục đi đến trước cửa phòng Thẩm Tử Kiêu, vươn móng vuốt cào cửa.

Tô Linh chưa từng thấy mẹ tức giận.

Hoàng Dịch Hạc nhìn Thẩm Tử Kiêu nhắm mắt nghỉ ngơi trên sô pha, gãi gãicái ót không hiểu ra sao nói: “Tình huống gì vậy, phòng kế bên rộng như vậykhông chứa nổi một mình anh sao? Lại chạy tới chỗ bọn này để ké sô pha”.

Nói xong, cậu ta ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Aii, chịu thôi, thật dính người ~”Hoàng Dịch Hạc: “Cậu ẻo lả quá”.

ThẩmTửKiêukhôngnóichuyệnmàlậtngườingồidậy,vàisợitócrơitrêntrán.

Tô Linh rủ mắt, trong mắt có một mảnh ảm đạm nhưng rất nhanh cô nhẹ nhàngcười lên, vươn tay ôm mèo lên, dùng trán mình cụng cụng đầu nó nói: “Đượcthôi, vậy chúng ta cũng về nhà”.

Tô Linh nhớ đến một cảnh tượng vô cùng rõ ràng.Trênbàn vẽcao lớn,màu nướctươi sáng.

Màđúnglúcnày,lôngmàycôhơinhíu,phátramộttiếngnóimêhàmhồkhôngrõ,lông mi run rẩy.

Mèo trắng thấy tình huống không đúng liền vội vàng cắn ống quần anh, móngvuốt bốn chân gắt gao bám trên mặt đất, không để anh đi, trong miệng còn hàmhồ không rõ kêu: “meo meo! meo meo meo!”

Cảmđộnglòngngườinhưvậy,vượtquatìnhcảmchủngtộcluôn!

ThẩmTửKiêunghevậy,ngóntrỏhơihơiđộng,mộtlátsau,anhngồixuống,nhàn nhạt đáp: “Được”.

Thẩm Tử Kiêu bất lực mà cười nhẹ một tiếng sau đó cất bước đi về phía TôLinh.

Chương 7

Cửa phòng khác cũng bị mở ra, Tô Linh chăm chú nhìn, phát hiện đệm chăn vànội thất đều được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp.

Cô đóng cửa, thả mèo trắng trên mặt đất, sau đó đứng lên, xuyên qua mắt mèonhìn nhìn bên ngoài.

Cô cong lưng thả mèo trắng trên mặt đất sau đó vươn tay tìm chìa khóa trong túixách.

Mèo con kêu hai tiếng, đầu nhúc nhích giống như đang gật đầu.

Bệnh của mẹ càng nặng.

Thẩm Tử Kiêu chịu qua huấn luyện, cho dù là trong lúc ngủ cũng sẽ duy trìtrạng thái cảnh giác.

Hoàng Dịch Hạc quả thật phải vỗ tay cho màn xin lỗi liền mạch lưu loát thuầnthụcnày của Trần Khải.

Nhìn ý tứ giống như còn là bảo anh tự mình quản Tô Linh.

Mẹnólạilàchiêunày.

Nhìn thấy Tô Linh, Lưu Thiệu Kiệt híp mắt, giọng điệu nghe không ra cảm xúc,hắn ta hỏi: “Tại sao cả đêm hôm qua không trở về”.

Lưu Thiệu Kiệt nhìn chằm chằm cửa nhà một lát, một lúc sau đó mới chậm rãiđóng cửa nhà mình.

Nghề nghiệp của hắn ta hình như là nhân viên nghiệp vụ, nhưng không biết vìsao thời gian làm việc cũng không ổn định lắm.

NgườiđànônglóđầuratênLưuThiệuKiệt,lànhàhàngxóm,bìnhthườngluôn đeo mắt kính, nhìn qua mi thanh mục tú hơn nữa đối với ai cũng nho nhã lễđộ.

Có lẽ đã sáng sớm quá giờ ngủ, hơn 1 giờ sáng, tinh thần Tô Linh cực kỳ tốt.

Côvẫnchưatỉnhdậy,khuônmặtnhắmnghiềnhaimắt,nétmặtthấyrõsựđaukhổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

LúcLưuThiệuKiệtnghethấycâunày,lôngmàykhôngdễthấyđượcđộngnhẹmột cái, vẻ mặt nhìn qua tựa như vui mừng không ít, hắn ta cười nói: “Sau nàygặp phải tình huống này nhớ gọi điện thoại cho tôi, dù sao ở ngoài cũng khôngan toàn”.

TrầnKhảinhảydựnglêncúirạpxuống:“Xinlỗi!”

Cánhtaynày.

ThẩmTửKiêunhíumày.Khóc?

Một cánh tay của anh lỏng lẻo đáp trên gối, một tay khác chống sô pha, lúc nàymí mắt cụp xuống, ánh mắt rơi trên cánh tay mình.

Mèo con giơ vuốt làm nũng với anh.Mèo: meo meo meo meo!

Mèo:?

Bóng đè.

Miệng mèo con cắn ống quần Thẩm Tử Kiêu chậm chạp không định nhả ra, mộtđôi mắt tròn xoe chớp chớp mà nhìn chằm chằm anh.

Nhưng trong thời gian ngắn, thế mà không tìm ra bất luận người khả nghi nào.

TronggiọngnóicủaTôLinhmangtheotiếngnứcnởnhỏnhặt,cônói:“Cầuxinanh”.

Màu sắc trên bức tranh không còn tươi sáng, mà xám xịt như phủ lên một tầngsương mù.

Cô luôn có thể mơ thấy mẹ đối diện với một bàn vẽ trống rỗng, vươn tay bưngkín mặt mình, bả vai co rúm nhè nhẹ.

Cô mang dép lê dùng một lần, đi đến bên máy lọc nước cách đó không xa, lấyramột cái lynhựa rót chomình một lynước đầy.

Lúc anh mở cửa ra, thấy con mèo tổ tông đang giơ móng vuốt làm nũng vớianh.

Thẩm Tử Kiêu rủ mắt, ánh mắt nhìn Tô Linh không đọc ra bất kỳ cảm xúc gì.

Lúc này Tô Linh ngủ rất ngon.

Tô Linh nói: “Đừng đi”.

Bao gồm tờ giấy trắng kẹp ở ngăn kéo bên cạnh dùng để làm ký hiệu cũng đãkhôngcánh mà bay.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7