Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 61

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61


Nhưng Bành Lộ Thanh biết thân phận của Tô Linh. Chả qua là một đại tiểu thưgiả bị đuổi ra khỏi nhà và là họa sĩ nghiệp dư, thực ra là có chút danh tiếng (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thực ra lúc nãy đến, quả thực ông ấy đã nhìn thấy bên cạnh Thẩm Tử Kiêu cómột cô gái nhỏ ngoại hình nổi bật.

Nhưng lời nói không kiêng dè cay nghiệt đó lại có thể khiến Tô Linh không thểnào hiểu rõ được.

“Can đảm?”

TuykhiBànhLộ Thanhnóichuyện, giọngđiệucủa côtađúngmực.

Từ trước đến nay cô ta được sống trong nhung lụa, hơn nữa từ khi sinh ra liềnđược mọi người vây quanh nên cảm thấy bản thân có thân phận cao quý.

Hiển nhiên mục đích bọn họ đến triển lãm tựa như chỉ vì để lộ ra thân phận củamình, nhân tiện ra vẻ bản thân cực kì có tố chất văn hóa.

Có phải nghiêm túc nghe hay không, đương nhiên ông Bành nhận ra được.

ÔngBànhnhănmày,hỏi:“LộThanh,saolạikhôngchàohỏicôTô?”“A, xin lỗi.”

Tô Linh thở dài, sau khi uể oải vươn cái eo mỏi, cô giơ tay xoa huyệt tháidương của mình, nghĩ kĩ nếu tí nữa gặp Bành Lộ Thanh thì nên giải quyếtchuyện này như thế nào.

Đó dường như là một lần duy nhất Tô Linh gặp Bành Lộ Thanh.Ấn tượng rất không tốt.

Thẩm Tử Kiêu ngẩng mắt nhìn Bành Lộ Thanh, trên mặt không biểu hiện quánhiều, anh chỉ thản nhiên nói: “Hân hạnh.”

Đến cả tay cũng không giơ ra.

Nhưng sau khi chào hỏi với Tô Phó Thần xong, cô ta liền dừng động tác lại,hiển nhiên là không chuẩn bị rời mắt nhìn sang Tô Linh đứng ở bên cạnh.

Lúc ấy cả hai chỉ mới mười mấy tuổi nhưng Bành Lộ Thanh đã có khí chất rấtđoan trang quý cô.

Câunóicủaônglãobịrấtnhiềungườixungquanhnghethấy,mọingườilậptứcsôi nổi thảo luận.

Nói cho con đi.”

Nhìn qua giống như là một đứa con của trời từng trải qua dạy dỗ chuyên nghiệp.

Xuất phát từ sự tôn trọng với người bề trên, trái lại Thẩm Tử Kiêu luôn khôngtỏ ra không kiên nhẫn.

Điều khiến mọi người cảm thán nhất là cái thần của con sư tử. Đôi con ngươimàu vàng kim hệt như trói chặt lấy người bạn, nhìn chăm chú nhất cử nhất độngcủa bạn.

Sắc mặt của Bành Lộ Thanh hiển nhiên xấu đi. Cô ta cắn răng, đè nén rồi lại đènén sự cực kì phẫn nộ ở trong lòng mình, rồi sau đó lộ ra nụ cười tiếc nuối:“Thế à, thật đáng tiếc. Có điều bạn gái của cậu Thẩm làm nghề gì thế? Là đạitiểu thư của nhà nào à?”

Bành Lộ Thanh hơi ngẩng mắt, ánh nhìn rơi trên người Thẩm Tử Kiêu, sau đóhiện ra ý cười lịch sự, giọng điệu đúng mực: “Chắc hẳn vị này là thiếu gia nhàhọ Thẩm nhỉ? Ngưỡng mộ đã lâu.”

Động tác của Tô Linh rất nhẹ. Đồng thời trong lúc vỗ vào tay Bành Lộ Thanh,cô cười tít mắt nói: “Có phải cô Bành trêu tôi không? Đến tham gia tiệc sinhnhật của ông tôi nhưng lại không biết ông tôi có mấy đứa cháu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi đó, Bành Lộ Thanh có thái độ tràn đầy thù địch với cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô ta muốn Tô Linh khó xử, nhưng lại không ngờ cô ta lại bị mất mặt trước mọingười.

Cha Bành nhìn thì giống một người thành công với tác phong nhanh nhẹn, chodù là đối với hai đứa trẻ, ông ấy vẫn lịch sự mà lại đúng mực.

Đương nhiên Bành Lộ Thanh cũng đã nghe lời đồn về nhà họ Tô, đồng thời tinrằng đó là thật.

Bành Lộ Thanh vừa nói vừa đưa tay về phía Thẩm Tử Kiêu, dường như là muốnbắt tay lễ phép với anh, tỏ ra câu hỏi này của mình không hề cố ý.

Ông lão đeo kính có dây màu vàng ở bên gọng. Ông ấy ngẩng đầu xoa gọngkính, sau đó từ từ nói: “Cháu thấy cốt lõi của bức tranh này là gì?”

Mà trong lúc lòng bàn tay hai người sắp chạm vào nhau, Tô Linh lại mỉm cười,sau đó chầm chậm nhẹ nhàng vỗ vào tay của Bành Lộ Thanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng mấy ngày nay ông ấy nghe ngóng ở nhiều nơi, nghe nói bên cạnh cậuThẩm này không có ai, cho nên ông ấy mới cho rằng cô gái nhỏ đó chỉ là mộtngười bạn bình thường dựa vào cậu Thẩm để vào triển lãm ngắm tranh.

Tô Linh cúi mắt sau đó từ từ chìa tay ra, nắm lấy lòng bàn tay của Bành LộThanh.

Màchínhvàolúcnày,taycủaBànhLộThanhđượcmộtngườinhẹnhàngnắmlấy.

Bành Lộ Thanh nghe vậy thì cười, hơi gật đầu với Tô Phó Thần rồi giơ tay rabắt tay với anh ấy, sau đó chuyện trò vài câu với giọng điệu dịu dàng, nhìngiống hệt một tiểu thư nhà giàu cô cùng lễ phép.

Dường như Bành Lộ Thanh mới phản ứng lại, cô ta liên tục nói xin lỗi sau đógiơ tay về phía Tô Linh, cười nói: “Tôi không nhận ra cô là cô Tô, tôi còn tưởngnhà họ Tô chỉ có một người con trai chứ.”

Cảm giác mềm mại, năm ngón tay nhỏ dài mịn màng.

Thế mà ông nhìn Tô Linh, yêu mến cười nói: “Cô gái nhỏ có muốn nói chuyệnthêm với ông lão là ta đây không?”

của mọi người xung quanh.

Là sự dịu dàng để bảo vệ điều gì đó mà thong thả đối mặt với sự uy h**p của cáichết.

Chínhvàolúcnày,mộtgiọngnữmangýcườivanglên,ngaysauđólàâmvanglanh lảnh của tiếng giày cao gót dẫm lên mặt đất từ từ đến gần.

Khi ông của Tô Linh còn chưa mất, cô từng gặp Bành Lộ Thanh ở trong mộtbữa tiệc sinh nhật nào đó của ông.

nhưngsovớinhữnghọasĩnổitiếngtrànngậptrongcănphòngnày,chungquyvẫn là không cùng đẳng cấp.

Mọi người xung quanh không khỏi chú ý, nhìn về hướng của Thẩm Tử Kiêu.Bạn gái của cậu Thẩm?

“Dũng cảm và vững chắc?”

Câu nói của Tô Linh có sự hờn dỗi của thiếu nữ, nghe giống như là giọng điệutrêu đùa của đứa trẻ đang tức giận, nhưng trong nháy mắt lại thu hút ánh nhìn

Nói chính xác thì, hai người tuy không thân nhưng có lẽ cũng được coi là quenbiết.

Bành Lộ Thanh bước đi đoan trang, trên mặt hiện lên nụ cười hoàn hảo, lưngcủa cô ta rất thẳng, đứng vững ở bên cạnh Thẩm Tử Kiêu.

TráilạiThẩmTửKiêukiênnhẫn,tránkhônghềkiênnhẫnnhưngngượclạivôcùng yên lặng nghe lời tường thuật của ông Bành.

Khuôn mặt của Bành Lộ Thanh phút chốc cứng đờ.

Tô Linh hơi sững sờ, sau đó quay đầu nhìn kĩ ông lão ở bên cạnh.Hơi quen.

Sau khi đi dạo sơ qua một vòng, Bành Lộ Thanh được bố của mình dẫn đếntrước mặt Tô Linh và Tô Phó Thần.

ÔngBànhnghethấycâunày,vẻmặthơikhóxử.

Màchínhvàolúcnày,khuônmặtcủaônglãođótừtừhiệnlênvẻkinhngạcvuimừng. Ông quay đầu nhìn Tô Linh sau đó gật đầu: “Ta rất thích cách giải thíchcủa cháu.”

Đôi con ngươi đen kịt của Thẩm Tử Kiêu nhìn chăm chú vào mắt của Bành LộThanh. Đôi mắt hẹp dài của anh hơi híp lại, khiến trong lòng Bành Lộ Thanhkhông hiểu sao lại căng thẳng.

Một tay Tô Linh nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Thẩm Tử Kiêu, một tay nhẹ nhàngnắm lấy bàn tay Bành Lộ Thanh, giữa hàng lông mày mang theo ý cười. TôLinh phì cười, sau đó nói: “Lâu lắm không gặp nhỉ.”

“Con sư tử này bị thương, nhưng vẻ mặt lại không hề sợ hãi, vừa nhìn thì chínhlà mang theo lực uy h**p từ vua của thảo nguyên.”

Mọi người đều không khỏi hiếu kì, cô gái có thể lọt vào mắt xanh của Thẩm TửKiêu rốt cuộc có lai lịch gì.

Tô Linh ngẩng mắt, quay đầu nhìn thấy một ông lão chống gậy đứng ở bên cạnhmìnhtừ lúcnào không hay,sau đó côcười, nói:“Vâng.”

Tô Linh cũng không biết bản thân nghĩ đến từ dịu dàng này như thế nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng người từng đích thân trải qua nhiều lần như cô có thể lờ mờ nhận rađược,dườngnhư cơthểcủa consưtử nàyđangbảo vệvàngăn cảnthứgì đó.

Thế nhưng trên mặt ông lão vẫn mang nụ cười, không nói gì.Mà Tô Linh lại cúi mắt, sau đó nhẹ nhàng nói: “Dịu dàng.”

Tuytriểnlãmkhôngthiếungườitrẻtuổinhưnghơnnửađềukhôngngắmtranh.Họ chỉ chụp mấy tấm ảnh đăng lên tường nhà, rồi liền bắt đầu không thì chơiđiện thoại, không thì trò chuyện với bạn bè xung quanh.

Câu này vừa thốt ra, dường như một nhóm người xung quanh đều cười. Bọn họthì thầm với nhau, chỉ cảm thấy cô gái trẻ này đang đoán mò.

Bức tranh này được vẽ vô cùng sống động, mỗi cọng lông của sư tử đều rõ từngcái một, nhìn qua hệt như vật sống, giống như đến cả camera chất lượng caocũngkhông thểnào chụp đượcbức ảnh tinhvi như này.

Địavịcủaông ấytronggiới mỹthuậtTrung Quốcrấtvữngchắc.

Nhìn Thẩm Tử Kiêu có thể tỏ ra vẻ nghiêm túc nghe hết, ông Bành không khỏicảm thán: “Cậu có thể nghiêm túc nghe ông già này nói mấy lời này như vậy,trái lại khiến tôi rất vui. Dù sao tôi cũng cho rằng người trẻ hiện nay đều chả cóhứng thú gì với những bức tranh này nữa.”

Anh quay đầu lại, nhìn ông Bành ở bên cạnh rồi lễ phép hơi gật đầu nói: “Cảmơn lời mời của ông Bành, có điều là hôm nay tôi đến cùng với bạn gái.”

Ông Bành là một người thông minh, cũng không muốn làm to chuyện này nênnhanh chóng bảo Bành Lộ Thanh xin lỗi, sau đó đưa con gái của mình rời đi.

Đã nói hết một lượt tranh nhưng ông Bành lại vẫn không chịu để Thẩm Tử Kiêuđi, lôi anh nói những chuyện gia đình nhạt nhẽo.

Cô ta cố ý muốn Tô Linh khó xử.

Bên tổ chức triển lãm tranh Delin đợt này là một ông lão họ Bành, ông ấy hiệngiờ đã hơn tám mươi tuổi nhưng cơ thể vẫn khỏe mạnh.

Giọng nói của Thẩm Tử Kiêu hơi xa cách, nghe giống như đối xử với mộtngười xa lạ cực kì bình thường.

Trênngườinóbịthươngnhưngdángvẻvẫnkiênquyếtđứnglên,điềuđókhiếnTô Linh cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Bành Lộ Thanh cúi mắt, khiếm tốn nói: “Có điều cháu chỉ biết một ít về tranh.”“Connhóc này.”

BànhLộThanhhơinângcaoâmlượngkhinóicâunóinày.

Mọi người xung quanh nghe thấy câu nói này đều không khỏi khẽ nói thầm vớinhau. Tuy Bành Lộ Thanh nghe không rõ người bên cạnh nói những gì, nhưnglại đoán ra được chả phải lời tốt đẹp gì.

Hai má Bành Lộ Thanh hơi đỏ, sau đó nói: “Thế thì tôi...”“Không cần đâu.”

Ông Bành đối xử nhiệt tình, thấy Thẩm Tử Kiêu đến triển lãm với tâm tư đó nênkhông khỏi kéo anh vừa đi giới thiệu các tác phẩm trưng bày vừa trò chuyện.

Thẩm Tử Kiêu nhấc mí mắt.

Bức tranh này vô cùng gây chú ý, có rất nhiều người đang tụ tập trước bứctranh, đè giọng trò chuyện thảo luận với nhau.

“Ôngđangnóichuyệnvớiaiđấy?Lâulắmrồikhôngthấyôngvuinhưvậy.”

NhưngôngHoànglạivẫytay,khôngmuốnquantâmđếnnhữngngườixungquanh.

Điều này đối với Tô Linh, là một loại dịu dàng.

Ông Bành cực kì chiều cô cháu gái này của mình, lập tức cười haha vỗ mu bàntay của cô ta, nhìn Thẩm Tử Kiêu nói: “Đây là cháu gái của tôi, tôi thấy haingười đều là tiểu bối, giao lưu với nhau có thể vui hơn là nói chuyện với ônglãonày, bằng khôngđể nó nóivề tranh vớicậu đi.”

Thảo nào lúc nãy ông Bành kéo dài thời gian của anh, thì ra là có mục đíchkhác.

Ông ấy vỗ lưng Bành Lộ Thanh, nói: “Nào, chào hỏi với người ta.”

ÔngBànhvỗmubàntaycủaBànhLộThanh,sauđóquayđầunóivớiThẩmTử Kiêu: “Đừng thấy đứa cháu gái này của tôi còn trẻ, nhưng mà triển lãm tranhngàyhômnaycòncómộtbứccủanóđấy.TôithấycậuThẩmcũnglàngườiyêutranh, hai người chắc chắn nói chuyện được với nhau.”

Trênbứctườngnàytreomộtbứctranh.

Sắc mặt Bành Lộ Thanh phút chốc cứng đờ, nhưng cô ta lại nhanh chóng mímmôi, cười híp mắt nói với ông Bành: “Hai người vừa nãy nói gì thế ông nội?

Tô Linh biết Bành Lộ Thanh.

Sau đó Tô Linh vừa ngẩng mắt liền phát hiện bản thân đã đi tới một góc ở trênhành lang.

Nhưng phút chốc, Tô Linh lại lập tức bừng tỉnh. Giọng nói của cô hơi kinhngạc: “Ông Hoàng?”

Trênbứctranhlàmộtconsưtửbịthương.

Khuôn mặt trẻ con của cô ta còn trang điểm, lưng rất thẳng. Cô ta đi bên cạnhbố của mình lễ phép gật đầu chào hỏi với mọi người xung quanh.

Bỗng nhiên, bên cạnh Tô Linh vang lên một giọng nói hơi già dặn.

Ông lão này chính là tác giả của bức tranh, cũng chính là họa sĩ duy nhất hiệnnaycóthểđạidiệnchoTrungQuốc,đồngthờicũngrấtnổitiếngtrênthếgiới.

Sau khi Tô Linh nghe thấy cái tên “Bành Lộ Thanh” ở trong đám người đó, côbất ngờ trong phút chốc.

“Cháu rất thích bức tranh này?”

Người giống như Bành Lộ Thanh trong mắt vốn xem thường người như TôLinh -đứa con gái được “bồ nhí” thăng chức sinh ra.

Thế nhưng còn có một nhóm người lại nhăn chặt mày rồi quay đầu nhìn bứctranh, dường như trầm ngâm.

TôLinhhétlêncáitênnày,mọingườixungquanhlậptứctrởnênồnào,vộivàng có người tiến lên trên muốn lôi kéo làm quen với ông Hoàng.

Chương 61

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61