Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58
TôLinhcódiệnmạodễlàmmọingườiyêuthíchnênbàTrươngrấtmuốncôtrở thành con dâu của mình.
Tô Linh cảm thấy rất cảm động, cô thực sự vui mừng mà mở cửa ra.
Tô Linh cảm thấy có chút ngạc nhiên, lúc cô vẫn chưa thấy có gì không ổn, nêntheo bản năng trả lời: “Hôm nay em sẽ tham gia….”
BàTrươngnhẹgiọngnóinhỏvàotaiTôLinh:“Cáccháubâygiờtrẻtuổicũngkhông nên chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài mà quyết định dễ dàng. Thời nay đàn ôngcàng đẹp càng không đáng tin cậy, càng khó có thể nắm giữ được trái tim. Bácquý cháu nên mới nhắc nhở cháu sợ cháu bị lừa.”
Bời vì thường xuyên qua lại nói chuyện với nhau nên dần dà hai người trở nênthân thiết hơn.
Tô Linh liếc nhìn Thẩm Tử Kiêu, sau đó kéo mắt mình làm mặt quỷ với anh.
BàTrươngsốngmộtmình,tuyrằngcontraibàthườngxuyêngửitiềnnhưngsuốt thời gian bà ấy đến đây cô chưa từng thấy ai đến thăm bà.
Bà Trương: “Ngày mai con trai của bác sẽ đến thăm bác, cháu nghĩ thế nào vềlời bác vừa nói? Con trai bác tuy không đẹp trai bằng chàng trai này nhưng vẫnkhá sáng sủa. Quan trọng là nó còn rất hiếu thảo, cháu cứ an tâm bác rất quýcháu, sẽ không lừa cháu đâu.”
Tại sao anh ấy lại chỉ “Ừ” một tiếng?
***
Đây chính là lợi ích của việc nuôi mèo, dù cả ngày bạn mệt mỏi thế nào đi nữathì chỉ cần buổi tối về nhà nhìn thấy chú mèo lao về phía mình, bạn sẽ cảm thấytràn đầy hạnh phúc.
NhưngbàTrươnglạihoàntoàn khôngnghethấylờinhắc nhở.
Tô Linh thấy tức giận.
Tô Linh không thể tỏ ra tức giận với Thẩm Tử Kiêu, cô chỉ có thể kìm nén sựtức giận, tay nắm chặt suýt chút bẻ gãy chìa khóa trong ổ khóa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì thế có thể nói rằng thư mời xem triển lãm gần như không thể mua được bằngtiền.
Như một lời nhắc nhở.
Cho nên lúc Thẩm Tử Kiêu vào phòng, anh đã cởi áo ngoài và cúc cổ áo.
Giọng điệu của Tô Linh có chút kiêu ngạo, người bình thường sẽ cảm thấy đókhông phải sự thật.
Tốc độ cập nhật tin mới của Internet rất nhanh, sự nổi tiếng đến nhanh mà đicũng nhanh chóng.
“Nhưng nếu em chấp nhận, em có thể kiếm được nhiều tiền, nổi tiếng và cónhiều cơ hội.”
Thẩm Tử Kiêu: “...”
Tuynhiên,TôLinhbấtchợtnghethấytiếngcủaThẩmTửKiêuđangngồitrongphòng khách đột nhiên đứng dậy tiến tới trước cửa phòng của cô.
Baphúttrước,CốTiêuTiêugọiđiệnchoTôLinh.“Chương trình truyền hình thực tế?”
VậynênThẩmTửKiêuđươngnhiênsẽnghethấy,anhkhoanhtay,dựavàotường, nheo mắt ho vài tiếng.
Thẩm Tử Kiêu nhíu mày, đi đến gần Tô Linh sau đó cúi xuống kéo khóa áokhoác của cô lên, giọng điệu anh có chút không vui: “Sao hôm nay em mặc ítvậy?”
Vì nhà Tô Linh có hệ thống sưởi dưới sàn nên vừa bước vào phòng đã cảmnhận được một dòng nước ấm áp, nếu không cởi bỏ bộ quần áo dày cộm, ThẩmTử Kiêu sẽ cảm thấy vô cùng ngột ngạt và nóng bức.
Đúnglúcnày,thangmáyđãlênđếnnơi,vìthếcửathangmáytừtừmởra.
Lúc này, Tô Linh có thể nhìn thấy rất rõ ràng, từ cổ Thẩm Tử Tiêu đến xươngquai xanh của anh, sau đó là nơi mà bị quần áo che mất, cô có thể nhìn thấy mộtvết sẹo cực kỳ kinh người, thứ trước đây chưa từng tồn tại.
Trongphòngkhách,NhịMaTửđangvuivẻkêumeomeo,miệngngậmcâygậydành cho mèo, đang cùng với Thẩm Tử Kiêu chơi đùa không ngừng.
Trướchết,ngoạihìnhcủaemrấtphùhợp.Thứhaiembiếtmộtsốkỹnăngchiếnđấu, rấtdễ để vượttrội trongmôi trường này.”
SaukhixácnhậnvớiCốTiêuTiêuthờigiankýhợpđồngvàgặpgiámđốc,TôLinh cúp điện thoại.
Vìthếbàchậmrãinói:“TôLinh,đâylàbạntraicủacháuà?Trôngrấtđẹptrai,sao trước đây bác không thấy cháu nhắc đến vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì thế Tô Linh quay đầu lại, dùng giọng điệu lười biếng nói: “Dạo này em khárảnh, cũng chưa có dự định gì. Nhưng nếu không có việc gì thì em cũng sẽ nểmặtbà Trương, dù gì bàấy cũng quan tâm đếnem.”
Tô Linh đương nhiên biết là Thẩm Tử Kiêu đang hỏi lòng vòng như vậy làmuốnbiết ngàymai cô cóđi gặpcon trai củabà Trươnghay không.
Rồi cô bỗng tự thấy bản thân đã mất bình tĩnh, như một trò trẻ con thật nựccười.
BàTrươngnóixong,thậmchíkhôngchoTôLinhcơhộitừchối,cảmthấymọithứ đã ổn thỏa, bà ấy hài lòng đi về thang máy luôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Tử Kiêu ra tay quả thật là quá mức ngoan độc mà.
Tô Linh giật mình, trong đầu lóe lên một suy nghĩ nào đó, rồi vội vàng đứngdậykhỏighếđịnhchạy tớingăncảnThẩm TửKiêunhưngđã chậmmộtbước
Ánh mắt cô đột nhiên sâu lắng lại, trầm mặc.
NhưngbàTrươngkhôngphảilàngườibìnhthường!
Mọithứvẫnvậy,vẫnthânthuộcynhưlúcanhrờiđi,đếnmộthạtbụicũngkhông có.
CốTiêuTiêumỉmcười,tiếptụcnói:“Emcóthểtừchối,bởivìmộtkhitỷlệlộdiện tăng lên, có thể mang đến cho em càng nhiều ý kiến tiêu cực và áp lực.”
BàTrươngcóvẻhơilãngtai,mặcdùbàấyđãcốnóinhỏnhưngtrongmộthànhlang vắng vẻ thì tiếng của bà lại càng thêm rõ ràng.
Thẩm Tử Kiêu: “Ừ.”Tô Linh: “?”
Trướccửathangmáylàmộtbàlãotócbạcđeocặpkínhgọngvàng,lưngcòng,taycầm cây gậy.
Tô Linh thầm hoan hô trong lòng, ngay cả động tác mở cửa cũng trở nên nhẹnhàng hơn.
Tô Linh quay sang liếc nhìn Thẩm Tử Kiêu, sau khi anh nghe thấy lời này thìnhướn mi, hơi nghiêng đầu mặc dù trên mặt không có chút cảm xúc nào.
Một lúc lâu sau, Tô Linh hít thở một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh nói: “Emnghĩ kĩ rồi, nếu anh định mời em đi triển lãm tranh thì em sẽ miễn cưỡng giữmặtmũi cho anh vậy.”
Tô Linh vô cùng khó chịu với con mèo đáng ghét này nhưng cô cũng không nỡđuổi nó ra khỏi nhà.
Thẩm Tử Kiêu đưa tay ra, nắm lấy tay Tô Linh, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng ấnvào vết sẹo.
Thẩm Tử Kiêu cười lớn, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Có gì đáng buồn chứ?Chẳng phải vết thương đã lành rồi sao?”
Thẩm Tử Kiêu cũng không vạch trần cô mà chỉ cười nhẹ nói: “Được.”Tuyệtvời!
Một người một mèo trông thật là hài hòa và cảm động làm sao.
CốTiêuTiêu:“Đúngvậy,cóchútgiốngmôhìnhsinhtồntrênđảohoang,chịđãđọchồsơcủaem, chịcảmthấyem kháthíchhợpvớiloại chươngtrìnhnày.
Chuyện gì xảy ra thế này? Sao anh ấy lại không làm theo kịch bản bình thườngvậy?
Thật là xấu hổ mà.
Đây là cơ hội tốt nên tất nhiên Tô Linh sẽ muốn trêu đùa Thẩm Tử Kiêu mộtphen.
Sắc mặt Tô Linh tái mét, đứng lên đi vào phòng sau đó đóng cửa lại rất dứtkhoát.
Thẩm Tử Kiêu rũ xuống mắt, đưa mắt nhìn về vết thương trên cơ thể mình vàngay lập tức hiểu ra cảm xúc của Tô Linh lúc bấy giờ.
Tô Linh cúi đầu, lặng lẽ xoa mũi, cố gắng giảm bớt sự xấu hổ bằng cách imlặng.
Ngay khi cửa vừa được mở ra thì một tiếng mèo kêu phát ra bên trong.
Tô Linh không thể nhịn được nữa liền bật cười. Cô vươn vai, lấy chìa khóatrongtúira rồiungdung bướcđếncửa, trachìa khóavàoổ rồichậmrãi mởcửa.
Chương 58
SauđóTôLinhquayranóivớibàTrương:“Khôngạ,anhấykhôngphảibạntrai của cháu ạ.”
Anh chơi em à??
Tô Linh nghiêng đầu và trả lời, như thể cô ấy đang suy nghĩ về điều đó.
Thư mời xem triển lãm tranh Đức Lâm vô cùng quý giá, người có thể nhậnđược lời mời đều là những người có địa vị và uy tín nhất định.
Một tháng trước, sau nhiều lần điều tra và tìm hiểu, Tô Linh đã chọn một côngtyhiệnnaychưanổitiếnglắmnhưngcótiềmnăngrấtlớnlàTruyềnthôngVĩnhNghĩa.
Những người vô tình trở nên nổi tiếng như Tô Linh, nếu họ không thể duy trì ổnđịnh được sự nổi tiếng thì rất dễ bị lãng quên.
Nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy là trên đầu anh như có đám mây đen.
Tô Linh cảm thấy rằng mình sắp không thể chịu được nữa.
Nhưng sau đó Tô Linh chỉ biết bất lực nhìn Nhị Ma Tử lao qua chân cô sau đóphi thẳng về phía Thẩm Tử Kiêu.
Bà ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vừa đi vừa nhìn người đàn ông đẹp trai trướcmặt, sau đó đưa tay ra, lặng lẽ kéo Tô Linh vào một góc.
TronglòngbàTrươnglậptứcrunglênhồichuôngcảnhbáo.
Thậtlàkhôngcótiềnđồmà,cònchẳngchịuxemailàngườinuôimày.
Sau khi Tô Linh trở nên nổi tiếng, cô đã liên tục được các công ty quản lý mờilàm việc.
Theo như tình huống bình thường thì chẳng phải anh ấy nên độc đoán nắm chặtcổ tay em sau đó dùng tay trái đấm vào tường rồi nói với giọng điệu thâm trầm:“Em đừng đi” hay sao?
Tô Linh cuống quýt tiến tới nắm lấy tay nắm cửa để kéo cửa phòng đóng lại vàgắng gượng nói: “Em đã lười không dọn dẹp bấy lâu nay, ngày mai em sẽ đổiphòng ngủ này thành phòng để đồ…” cô chưa nói hết câu đã dừng lại một lúc.
Ôi, mèo.
Căn phòng đối diện với phòng ngủ của Tô Linh nửa năm trước đã từng là củaThẩm Tử Kiêu. Anh dừng bước trước cửa phòng, quay đầu, chăm chú nhìn vàocách bài trí bên trong phòng, đôi mắt ánh lên một cảm xúc hỗn độn đan xensáng tối, khó tả.
Những người yêu nghệ thuật sẽ không thể nào không biết đến triển lãm tranhĐức Lâm!
Tô Linh mở cửa rất lâu, ngay cả động tác xoay chìa khóa cũng trở nên vô cùngchậm chạp.
Thẩm Tử Kiêu mỉm cười quỳ xuống.
Ngay sau đó, Tô Linh lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Thẩm Tử Kiêu:“Đáng tiếc mấy ngày nay anh mới nhận được thư mời tham gia triển lãm tranhĐức Lâm, anh còn tưởng rằng em sẽ có hứng thú.”
Khi nãy cửa thang máy mở ra, bà đã nhìn thấy Tô Linh có động tác thân mật vớimột người đàn ông cao lớn đang mặc áo khoác.
Cô vừa cất lời đã nhận ra điều không ổn, cô lập tức lùi lại, giống như một conmèo giương móng vuốt, kêu gào nói: “Anh làm gì thế? Tại sao em phải báo cáoviệc làm của mình cho anh? Em chỉ..” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhị Ma Tử nhảy vào vòng tay anh sau đó dụi cái đầu đầy lông của mình vàomặt Thẩm Tử Kiêu.
Người quản lý của Tô Linh là một cô gái trẻ trạc tuổi cô, nghe nói cô ấy mới từnướcngoài trở về,tên là Cố TiêuTiêu.
Những nhân vật này đương nhiên là không thiếu tiền vì vậy hiển nhiên là họcũng không bán lại thư mời làm gì cả.
Thẩm Tử Kiêu ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn Tô Linh: “Lại đây để anh xemem có phải bị sốt không.”
Đólàbà Trương,bà mớichuyểnđến đâyvài thángvà sốngcạnhnhà TôLinh.
TôLinhcókhôngcólýdogìđểtừchốimộtđiềukiệnthúvịnhưvậy.
Ôi,đànông.
Việclựachọncôngtyquảnlýcầnphảiđượcxemxétcẩnthận.
Nhị Ma Tử có lẽ là đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, sớm đã nằm trước cửa,thỉnh thoảng còn hướng ra cửa nhìn như chờ đợi điều gì đó.
Khi đi ngang qua Thẩm Tử Kiêu, bà ấy còn ngước mắt lên nhìn anh với cái nhìnđềphòng như kiểuđang nhìn mộttên trộm cắpvậy.
Từ khi gặp lại anh, anh chưa bao giờ đề cập đến việc mình bị thương nặng đếnmức nào và phải chịu đựng nỗi đau ra sao sau vụ tai nạn đó. Tô Linh cụp mắtxuống, trong ánh mắt tràn đầy suy nghĩ, một lúc sau mới lấy hết dũng khí buôngtay nắm cửa ra, đến gần Thẩm Tử Kiêu, thấp giọng nói: “Xin lỗi”, đôi mắt liếcnhìn vết thương trên cơ thể anh.
“Ngày mai cháu cứ đến gặp nó, bác không ép cháu nhưng nhỡ đâu hai đứa lạivừa ý nhau thì sao, cháu thấy có đúng không?”
Thẩm Tử Kiêu đứng thẳng người lên, đi đến sau lưng Tô Linh, cúi đầu hỏi cô:“Ngày mai em tính như thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
TiếnghắtxìđộtnhiênvanglêncắtngangsuynghĩcủaTôLinh,pháhỏnghìnhtượng hoàn mỹ của cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.