Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48
Ngay sau đó, Tô Linh nghe thấy giọng nói của Thẩm Tử Kiêu thông qua thiết bịliên lạc thu nhỏ một cách cực kì rõ ràng.
Tô Linh ngẩng đầu nhìn.
Tại ngọn núi phía sau trang viên Minh Yến.
TiểuHắcthởdàirồinói:“TrangviênMinhYếncócửasau,tôisẽđưacôrangoài.”
Có nghĩa là chiếc điện thoại di động mà cô đang giấu trong người đáng lẽ raphải bị phát hiện từ lâu rồi mới đúng.
“Thưa ngài, cảnh sát đang trên đường đến trang viên Minh Yến, khoảng mườiphút nữa sẽ đến, chúng tôi đã bố trí nhân lực và s·ú·n·g ống xong xuôi rồi.”
“Đoàng…”
Nghe vậy, Tưởng Hách cười khúc khích, ngẩng đầu lên rồi chậm rãi nói: “Tôivốn tưởng rằng đối phó với đám người đó khó nhằn thế nào, hóa ra là do mấylão già đó quá vô dụng. Nếu đổi lại là tôi thì một năm trước cũng chẳng đến nỗiđểThẩm Tử Kiêuđánh cho thảmhại đến vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nóixonganh taliềnnhắm thẳnghọng súngmàuđen vàotrán củaTiểuHắc.
Bức ảnh chụp khuôn mặt tươi cười của Tô Linh lúc nhỏ, hàng lông mày congcong và đôi mắt cười rất đỗi vui vẻ.
Ngay sau đó là hai tiếng s·ú·n·g chói tai, hai người đi theo Tưởng Hách đều lầnlượt bị bắn vào tay với độ chính xác tuyệt đối, khẩu s·ú·n·g họ đang cầm trong taycũng theo đó rơi xuống đất.
TôLinhbước nhanhvề phíatrước, đưatay rađỡ TiểuHắcrồi quayđầu lạinhìn.
Tưởng Hách muốn rời khỏi trang viên Minh Yến.
Đúnglúcnày,sauvàigiâyâmthanhđiệntửtừthiếtbịliênlạcsiêunhỏmàTôLinh nhét vào tai vang lên thì giọng nói của Thẩm Tử Kiêu chợt xuất hiện.
Chẳng lẽ là……
Tưởng Hách đưa tay ra, khẽ nắm lấy cánh tay của Tô Linh rồi kéo cô đến bêncạnh mình.
Thẩm Tử Kiêu siết chặt tay từng chút một bảo vệ Tô Linh ở trong lòng, sau đóanhcụp mắt xuống,nói: “Có anh ởđây.”
Thẩm Tử Kiêu: “Tô Linh, bước sang bên phải một bước.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng lúc này thì Tưởng Hách cũng chẳng có thời gian đâu mà suy nghĩchuyện đó thêm nữa.
SắcmặtTiểuHắcnhấtthờitáinhợt,xoayngườiđithẳngvềphíatrước:“...Tôikhông biết đấy là ai.”
Tô Linh đã ở đây rồi nên Tưởng Hách cũng không có ý định trì hoãn thêm nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, Tưởng Hách đã kịp thời bóp cò, mặc dùcó hơi chệch hướng nhưng viên đ·ạ·n vẫn bay về phía Thẩm Tử Kiêu.
Anh ngước mắt lên, đôi mắt đỏ hoe: “Bởi vì một thằng khốn giống như anh vốnkhông hề xứng.”
Người hộ tống Tô Linh đi phía trước lúc này chú ý tới động tác này của cô, anhta nhíu mày đẩy lưng cô về phía trước, nói: “Đừng hòng giở trò, bây giờ ngườicô bị thương chằng chịt, không đấu lại tôi được đâu.”
Tưởng Hách bất ngờ bị một lực cực mạnh đẩy lùi lại phía sau vài bước, buôngbàn tay đang nắm lấy tay Tô Linh ra.
TưởngHáchnhíumày,kêuhaingườiđangđiphíatrướcdừngbướclại,sauđóquay người nhìn về phía sau.
Theo kế hoạch, sau khi Tô Linh được đưa tới đây thì bọn họ sẽ thông qua lối rasau núi rồi chuồn đi.
Những việc xảy ra bất thình lình đã phá vỡ mọi kế hoạch của anh ta.
Tưởng Hách nhẹ nhàng nói: “Đến đây với tôi.”
Thẩm Tử Kiêu: “Tô Linh, anh đã tìm được em rồi.”
Nhâncơhộinày,TôLinhnhanhchóngphảnứnglại,giơchânđávàongựcTưởng Hách một cú nhanh gọn lẹ, tạo khoảng cách giữa anh ta với mình.
Nói xong, anh ta liền đưa tay về phía Tô Linh, khóe miệng cong lên, lộ ra mộtnụ cười ôn hòa, nhưng không hiểu sao lại có chút rợn người.
lượng trao đổi với tôi.”
một cách nhẹ nhàng.
Tưởng Hách cười, sau đó cụp mắt xuống, cất s·ú·n·g đi rồi nói: “Được, tôi sẽkhông g·i·ế·t anh ta.”
TôLinhcaumày.
Đứng phía sau Tưởng Hách là hai người đàn ông cầm s·ú·n·g, họ chính là haingườivừabịTiểuHắcđuổiđi,họngsúngtrongtayhọđangnhắmthẳngvềphíaTiểuHắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúnglúcnày,mộtgiọngnamcóphầnquenthuộcvanglên:“TưởngHáchcónhắc nhở anh không được vô lễ với cô Tô Linh, anh nghe mà không hiểu à?”
Tưởng Hách cụp mắt xuống, lấy một bức ảnh kẹp trong sách ra.
Tưởng Hách nhìn Tô Linh, khẽ nghiêng đầu mỉm cười nhẹ nhàng: “Tô Linh à,cô hiện đang ở trong địa bàn của tôi, thế nên cô không có tư cách để thương
Những ngón tay Tưởng Hách lướt nhẹ trên khuôn mặt của Tô Linh trong bứcảnh,trầmgiọngnói: “Tôiđãnói, khôngcóthứ gìtôimuốn màkhôngcóđược.”
Từng bước chân nện xuống mặt đất cực kì vững vàng, mang theo đó là sự áplực đang ngày càng kề cận.
Nếu không có sự trợ giúp của người khác thì Tưởng Mộ Lăng chắc chắn sẽkhông thể trốn thoát khỏi trang viên Minh Yến. Hơn nữa lúc sáng nay còn haytin có thiết bị ghi hình đã quay lại toàn bộ mọi việc nữa.
Cảmgiácantoànkhôngkhỏidângtrào,khiếnsốngmũiTôLinhchợtcaycay.Côđã cố gắngchống chọi cả ngàynay.
TiểuHắcdừnglạirồiquayngười,đưataytháokínhrâmxuống,imlặngmộtlúcrồi chậm rãi nói: “Những năm qua, tôi đã làm vô số chuyện xấu cho Tưởng
Người đàn ông khoát tay nói: “Tôi sẽ đưa cô Tô Linh đến chỗ ngài ấy, trướctiên anh cứ đi kiểm tra lại một lượt những việc mà ngài ấy đã căn dặn xem cóvấn đề gì không.”
TiểuHắccườinói:“CứgọitôilàTiểuHắclàđược.”
Lần này thả Tô Linh đi là quyết định duy nhất mà anh ấy đưa ra trong suốt hơnhai mươi năm cuộc đời.
suỵt giữ im lặng.
Tô Linh sửng sốt một lúc, ngẩng đầu nhìn anh ta rồi hỏi: “Anh muốn thả tôiđi?”
TôLinhgậtđầu:“Được,TiểuHắc.”
Cũng vào lúc này, một giọng nói đầy lo lắng phát ra từ máy liên lạc của TưởngHách vang lên: “Thưa cậu chủ! Dữ liệu trên trang web tối hôm qua đã bị đánhcắp rồi bị người ta động tay động chân vào. Điều này khiến nhiều người sau khibiết tin thì đã chọn không tuân theo chỉ thị nữa, vậy nên tốc độ hành động củacảnh sát đã vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng ta.”
TiểuHắcômlấyvếtthươngcủamình,máuchảyratừngóntayrồibắntungtóetrên mặt đất. Anh hít sâu một hơi, đột nhiên cười khẽ, giọng run run: “TưởngHách, anh có biết tại sao Tưởng Mộ Lăng thà c·h·ế·t cũng không chịu nghe theoanh không?”
Tưởng Hách cúi đầu, thản nhiên lật giở từng trang sách trong tay. Trong khi tênthuộchạđang báocáotình hìnhthì anhtakhẽ giơngóntay lênrồilàm độngtác
TiểuHắccườicườirồicụpmắtxuống:“Thậtracônóiđúng,kiểukínhrâmnàykhông hợp với tôi, tôi cũng không thích mặc quần áo như vậy. Nhưng một kẻlàm tay sai như tôi mà nói thì vốn chẳng có quyền để quyết định.”
Tưởng Hách hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Xem ra cái c·h·ế·t của Tưởng Mộ Lăngvẫn chưa đủ để dạy cho mấy người một bài học nhớ đời nhỉ.”
Anh ta quay người, vừa đi được vài bước thì chợt nghe thấy có tiếng bước chânphía sau.
Nhưng Tưởng Hách lại không ra tay ngăn cản.
Màđúnglúcnày,mộtviênđạnxuyênquakhôngtrungrồibắnthẳngvàovaicủaTiểuHắc. Anhta loạngchoạngbước đượchai bướcrồingã xuốngđất.
Tô Linh nhớ người đàn ông đã giúp mình lúc nãy có nói rằng một khi cô đã đặtchân vào trang viên Minh Yến này thì tất cả mọi tín hiệu đều sẽ bị theo dõi.
Việcbắtcôđivàocáithờiđiểmmấuchốtnàychẳngkhácnàoanhtađangtựkiếm thêm phiền phức cho mình.
Thuộc hạ cung kính đáp: “Tôi đã cho người mang mang tới đây rồi.”
TôLinhquayđầunhìnTiểuHắcđangbịthươngnặng,ánhmắtkhẽlóelên,sauđó cất bước đi về phía Tưởng Hách.
Tiếngsúngvàtiếnglahéthòavàonhau,ngàycàngrõmồnmột.Tưởng Hách quay đầu lại nhìn về phía âm thanh đó phát ra.
Cô thấy ở một góc cách đó không xa, một gương mặt quen thuộc xuất hiện. Anhvẫn đeo chiếc kính râm trông có vẻ khoa trương kia, cả người đều mặc đồ đen,cái dáng đi trông giống hệt mấy tên côn đồ như trong trong phim.
Người vừa bị nhắc nhở lập tức sững người lại, cung kính nói: “Vâng, tôi xinlỗi.”
Hách rồi. Suốt hơn hai mươi năm qua tôi vẫn luôn sống như con vật, sốngchẳng được là chính mình.”
Tưởng Hách nghiến răng nhìn Thẩm Tử Kiêu với ánh mắt đầy tàn nhẫn.Anhtanhanhchóngphản ứnglạirồiđịnhrút khẩusúngbênhôngra, nhưng (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tưởng Hách c·h·ế·t đứng tại chỗ.
Chương 48
***
Tô Linh ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt quen thuộc đó, cô khẽ cắn môi, giọngrun run: “Thẩm Tử Kiêu.”
Thuộc hạ của Tưởng Hách lập tức tâng bốc: “Theo như ngài nói thì lần này bọnchúng chắc chắn là một đi không trở lại rồi.”
Anh ta khẽ vén tóc bên má của Tô Linh, hít một hơi rồi mở mắt ra, chậm rãinói: “Ngoan, đi theo tôi.”
TôLinhcụpmắtxuống,lấytừthắtlưngracondaogămmàNghiêmTrạchSinhđưa cho mình lúc trước. Cô bình tĩnh rút con dao ra khỏi vỏ, rồi giơ tay lên kềlưỡi dao vào cổ mình.
Một lát sau, anh ta nhàn nhạt hỏi: “Tô Linh đâu?”
Con ngươi của Tưởng Hách đột nhiên co lại: “Con dao găm này cô từ đâu màcó?”
“Đủ rồi.”
Có vẻ như cá đã mắc câu rồi.
Tưởn Hách đang đứng ở cuối hành lang cách đó vài mét, vẻ mặt hết sức lạnhlùng, trên khuôn mặt anh ta dường như phủ một lớp băng giá.
Tô Linh đứng dậy, tiến lên một bước rồi chắn trước mặt Tiểu Hắc. Cô ngướcmắt nhìn thẳng vào Tưởng Hách rồi nói với giọng đầy lạnh lùng: “Thả anh ta đi,tôi sẽ đi theo anh.”
Phía bên ngoài trang viên đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Tô Linh ngước mắt lên, trên mặt cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc, cô bìnhtĩnh bước một bước về phía bên phải.
Giọng nói của Thẩm Tử Kiêu vẫn bình tĩnh như mọi khi, có một chút từ tính,khiến người nghe cảm thấy dễ chịu một cách khó hiểu.
Chỉ một câu nói này cũng đủ khiến chóp mũi Tô Linh chợt trở nên chua xót.
Tiếng người đang nói trong tai nghe vẫn đang không ngừng thúc giục: “Đâykhông phải là lúc để ngài do dự đâu, mau chóng rời đi, chậm thêm chút nữa làmuốn chạy cũng không được đâu.”
Ánh mắt Tô Linh vẫn bình tĩnh như cũ, cô nhẹ giọng nói: “Tưởng Hách, anh đãtốnrất nhiềuthời gian nhưngvẫn chẳngcó gì trongtay.”
Chỉ có điều, khi đi ngang qua phòng khách, Tô Linh nhận thấy bức tranh do mẹcô vẽ được Tưởng Hách treo ở trên ghế sô pha trong phòng khách lúc trước đãbiến mất.
Sắc mặt Tưởng Hách vô cùng tệ, sự áp lực lạnh lẽo tỏa ra từ người anh ta khiếnngười khác có cảm giác như rơi vào băng. Anh ta khẽ giơ ngón trỏ lên rồi bópcò.
Tô Linh rũ mắt xuống, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn.
Với sự nhạy bén và mối quan hệ rộng của Tưởng Hách thì không đời nào anh talại không biết thân phận của mình đã bại lộ, theo đó là tất cả những việc xấu xamà anh ta làm đã bị người khác nắm thóp.
Ngay sau đó, Tô Linh liền cảm thấy cổ tay của mình bị một bàn tay ấm áp siếtchặt,sauđó cảngườicô bịkéomạnh vềphíasau, laovàomột vòngtayấm áp.
Người hộ tống Tô Linh lúc nãy gật đầu, nói: “Đã rõ.”
Tô Linh cụp mắt xuống, suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Anh tên là gì?”“Ông ấy không đặt tên cho tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chờ những người kia đi khỏi rồi Tô Linh mới dám ngẩng đầu lên, thăm dò gọimộttiếng: “Tiểu Hắc?”
Suốtnhiềunămqua,anhtađãcoidữliệuWebđennhưmộtconátchủbàiđểépbuộc những người đó làm việc cho mình.
Tô Linh sững người, điều này đồng nghĩa với việc Tưởng Hách cố tình làm thếđểdụ Thẩm Tử Kiêuđến đây.
Thẩm Tử Kiêu đã phát giác ra, giơ tay lên đập vào mu bàn tay của Tưởng Hách
Có lẽ là do Tưởng Hách đã căn dặn từ trước nên người này cũng coi như đối xửvới cô khá lịch sự. Đi dọc theo hành lang, tất cả những người hầu vẫn làm việcbình thường như mọi khi, như thể họ đều không biết rằng sóng gió đang sắp sửaậpđến nơi đây.
Nếu Thẩm Tử Kiêu thực sự đến đây thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.Nghĩđến đây, TôLinh chợt đichậm lại.
TrongđầuTưởngHáchchợtlóelênmộtcáitên.
Một viên đ·ạ·n xoẹt qua không khí bên tai Tô Linh, sau đó ghim thẳng vào ngựctrái của Tưởng Hách một cách vô cùng chính xác.
Người duy nhất có thể làm được việc này và có quyền hạn này không ai khácngoài lão quản gia đã đi theo anh ta nhiều năm.
Vậymàngaylúcnày,dữliệuđóđãthựcsựbịđánhcắp.Rốt cuộc là ai đã đánh cắp dữ liệu?
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu, Tô Linh liền có cảm giác kể cả khicô đang ở trong một tình huống hết sức nguy hiểm, thì chỉ trong nháy mắt cũngcó thể biến thành tiết xuân ấm áp.
Bom gần như được gài khắp mọi ngõ ngách trong trang viên Minh Yến, chúngsẽ phát nổ sau khoảng bốn mươi phút nữa. Khi đó, tất cả mọi người trong biệtthự này sẽ không có cơ hội sống sót.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.