Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 45

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45


Khoảng cách này có thể vượt qua.

***

Mặc dù Tô Linh không sợ độ cao nhưng cô chưa đến mức là tất cả mọi thứ đềukhông sợ.

Tô Linh gần như cạn kiệt sức lực khi từ cửa sổ ban công trèo vào phòng khách.

Cố Như Hạ nằm trên sàn, đôi mắt nhắm chặt bất tỉnh.

Tô Linh ngáp một cái rồi nghiêng đầu gọi điện thoại cho Cố Như Hạ.

Tô Linh chậm rãi đứng lên, lông mày hơi nhíu lại: “Cô muốn làm gì?”TằngKhảVânnheomắtcười:“Tôikhông nguđếnmứctángẫuvớicô.”

Tô Linh tỉnh dậy sau khi Thẩm Tử Kiêu đã đi đến đồn cảnh sát.

Thẩm Tử Kiêu nghiêng đầu, đôi mắt dài và hẹp hơi nheo lại, một đôi mắt đennhánh rơi vào người Tưởng Mộ Lăng.

Bởi vì lo lắng sẽ xảy ra chuyển ngoài ý muốn nên cảnh sát đã đến công ty củanhững người nhận được thư đe dọa g·i·ế·t người yêu cầu cho họ nghỉ ngơi mộtthời gian ngắn. Hơn nữa, theo thói quen của Cố Như Hạ, vào thời gian nghỉngơi cô ấy sẽ không ra khỏi cửa.

Đánh giá từ độ cứng của tấm cửa, gần như không thể dùng lực để mở cửa.Tô Linh quay lại và nhìn vào cửa sổ thủy tinh trên ban công phòng ngủ.

Tô Linh mím môi, nhớ lại hôm qua Cố Như Hạ tới tìm cô, đưa cho cô mộtchùm chìa khóa, nói rằng sợ sau này quên mang sẽ không mở được cửa nênnhân tiện đưa cho cô một chùm.

Hơn nữa, Cố Như Hạ vẫn đang ở trong phòng khách.

Anhkhôngthúcgiụcmàchỉđứngdậy,lấymộtchiếccốcnhựatừbìnhnướcởbên cạnh, rót một ít nước nóng rồi đặt trước mặt Tưởng Mộ Lăng.

Cô cảm thấy đầu mình có chút choáng váng nên đưa tay lên sờ trán, có vẻ nhưcô bị sốt nhẹ.

Vào trong phòng cô liền thấy ngay đồ đang được bày biện trong phòng.

Và may mắn là cửa sổ ban công vẫn mở.

Đúngvậy,điệnthoạicủaCốNhưHạchắcchắnởngaytrướccửa.

Tô Linh quay đầu lại và nhìn đồng hồ bấm giờ nhấp nháy màu đỏ trong góc.Một giờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời kỳ gần đây khá căng thẳng nên Tô Linh đối với những điều bất thườngnhư thế này cũng trở nên nhạy bén hơn.

Thẩm Tử Kiêu nghe vậy thì dừng lại, khẽ cau mày: “Phụ nữ?”

Tô Linh bước nhanh đến bên cạnh Cố Như Hạ, ngồi xuống vỗ nhẹ vào người côấy,lúcnàycômớipháthiện racóvẻnhưcôấyđã bịngườikhácđánhbấttỉnh.

***

Nếu cô ấy thực sự chọn nói với Thẩm Tử Kiêu về vấn đề này, điều đó có nghĩalà cô ấy không còn đường lui. Cô chưa bao giờ nói bản thân không còn cha mẹ,nếu Tưởng Hách muốn g·i·ế·t cô thì có cả trăm ngàn cách.

Thẩm Tử Kiêu quay lại và khẽ gật đầu với anh cảnh sát đã đưa anh đến đây.Anhcảnhsáttrẻ cảmthấyhơi tiếcnuối,quay ngườiđirangoài vàđóngcửa lại.

Tô Linh đến gần cửa sổ.

Có phải Tưởng Hách đã sai cô ta đến đây?

Tằng Khả Vân là một người thông minh, khi cô ta rời đi, cô ta đã cẩn thận mangđiện thoại của Tô Linh và Cố Như Hạ ra khỏi nhà, chỉ để tránh việc cô thức dậysớm và gọi cảnh sát.

TôLinhnghĩvậy,xoayngười,mởngănkéolấychìakhóara,điđếntrướccửanhà Cố Như Hạ, tra chìa khóa vào ổ rồi mở cửa ra.

Lúc Thẩm Tử Kiêu họp xong đã gần mười một giờ.

Anh cảnh sát gật đầu, sau đó trầm ngâm nói: “Tôi chưa từng gặp cô ta bao giờ,nhưng cô ta có chút giống cô Tô Linh, người đã đến đồn cảnh sát ngày hômqua.Mà này, côấy có chị emgái không?”

TưởngMộLănghơingạcnhiênkhingheanhnóiđiềunày.Rấtnhiềusuynghĩđang hiện lên trong mắt cô, rồi cô chậm rãi đưa tay cầm cốc nước lên.

CốNhưHạvẫnnằmtrongtưthếđótrongphòngkhách,vàvẫnchưatỉnhdậy.

Sự sợ hãi này là phản ứng sinh lý cơ bản nhất của con người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Linh rũ mắt xuống, di chuyển bàn tay phải đang che vết thương và lau đi vếtmáutrênlòngbàntay.Côlấytaynhéolấytaymình,buộcbảnthânphảitỉnhtáotuyệt đối cho hành động sắp tới.

Khi anh cảnh sát đẩy cửa văn phòng ra, Tưởng Mộ Lăng đang bồn chồn đi đi lạilại bên trong, như thể cô còn do dự cái gì.

Tằng Khả Vân chưa bao giờ nghĩ đến việc để Tô Linh sống giống như mongmuốn của Tưởng Hách.

ViênđạnbayrakhỏinònggiảmthanhcủakhẩusưngvàbánthẳngvàongườiTô Linh.

Thẩm Tử Kiêu: “Uống nước xong rồi cô hãy quyết định có nói hay không.”

Thẩm Tử Kiêu ngồi xuống trước mặt Tưởng Mộ Lăng, giữ một khoảng cách antoàn và thích hợp, anh ngước mắt lên, đôi mắt đen láy dán chặt vào khuôn mặtcó phần giống Tô Linh.

Nhưng anh vừa đi ra ngoài, một cảnh sát vẫn đang đợi bên ngoài bước đến, hokhan hai tiếng rồi nói: “Anh Thẩm, có một người phụ nữ nhất quyết muốn gặpanh, cô ấy đã đợi gần nửa tiếng rồi.”

Nhưng như vậy không có nghĩa là không còn cơ hội, ngay bên cạnh phòng ngủlà ban công ở rìa phòng khách.

NhưngbâygiờTôLinhđangởtầngmộtcủatòanhà,nếucônhảyxuốngtừđây,cô sẽ tự tìm đến cái c·h·ế·t.

Hầu hết mọi người khi nhìn xuống dưới những tòa nhà cao tầng, nhịp tim sẽ trởnên nhanh hơn.

Không ai trả lời điện thoại.

G·i·ế·t Tô Linh không chỉ là vì nhiệm vụ của người đàn ông đó, mà còn là sự íchkỷ của Tằng Khả Vân.

TôLinhnhướnmày,khôngnóigì,lặnglẽđivàotrongphòngmàTằngKhảVânđang ở trong.

Nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu bước vào, ánh mắt cô ấy lập tức sáng lên.

Điều kinh ngạc chính là, Tô Linh lại nghe thấy một âm thanh phát ra từ cănphòng phía sau mình.

TôLinhnghiếnrăngvàđứngdậy.

Vai trái truyền đến một trận xé rách đau đớn khiến Tô Linh lập tức toát mồ hôilạnh, cô nghiến răng nghiến lợi, thân thể không còn sức lực trở nên mềm nhũn,lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất.

Tằng Khả Vân buông tay cô ra khiến cả người của Tô Linh ngã xuống đất.

TôLinhđithẳngrakhỏicửavàđivềhướngthangmáy.

Tằng Khả Vân đã bắn chính xác vào vai Tô Linh.

Tưởng Mộ Lăng nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tử Kiêu và nói rất chắc chắn: “Tôiđã nghe kế hoạch của Tưởng Hách ngày hôm qua, anh ấy đã nói như vậy vớimột người phụ nữ ngồi xe lăn. Và tôi vẫn nhớ tên của người phụ nữ đó, TăngKhả Vân.”

NhưngtạisaoTưởngMộLănglạiđếntìmanhvàolúcnày,vàtạisaocôấylạiđặc biệt đến đồn cảnh sát tìm anh.

Cólẽlốithoátduynhấtcóthểlàtừcửasổtrongphòngngủnày.

Chẳng lẽ Cố Như Hạ đi ra ngoài nhưng để quên điện thoại?

Khi Tô Linh tỉnh dậy sau cơn hôn mê, đôi mắt của cô ấy vẫn còn mơ hồ và ngaycả việc nhìn mọi thứ đối với cô cũng rất khó khăn.

ThẩmTửKiêulậptứcđứngthẳnglưngkhinghenhữnglờinày.Ánhmắtanhdần trở lên lạnh lùng mất kiểm soát: “Cô nói cái gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Tử Kiêu cụp mắt xuống: “Đưa tôi đi gặp cô ấy một chút.”

Nhưng khoảng cách giữa hai cửa sổ rộng khoảng hai mét. Ở giữa khoảng cáchhai mét, treo một máy điều hòa không khí.

Cả người Tô Linh trở nên cứng đờ, sau đó thẳng lưng lên, chậm rãi quay đầulại.

ThẩmTửKiêugầnnhưngaylậptứcđứngdậy,mởcửa,nhanhchóngthôngbáocho cảnh sát, đồng thời gọi cho Tô Linh.

Hơi nóng bay lên khiến cơ thể lạnh giá của Tưởng Mộ Lăng dần trở lại bìnhthường, cô uống một ngụm nước, khi cúi đầu xuống, nước mắt lại rơi.

Cửa thang máy từ từ mở ra.

Nhưng Tô Linh gõ cửa vài lần cũng không thấy tiếng đáp lại.Chẳng lẽ cậu ấy đi ra ngoài?

Cổhọngcôcóchútngứangáy,nhưthểđangcómộtchiếclôngvũtrongđó.TôLinh ho khan vài tiếng nhưng cảm giác ngứa họng kia vẫn không hết.

Cô ta đang cầm một khẩu s·ú·n·g lục mà nòng s·ú·n·g của nó đang chĩa thẳng vàogiữa trán của Tô Linh.

Điện thoại vẫn đang gọi điện, từ khi nó đổ chuông đến khi kết thúc, vẫn khôngcóai nhấcmáy, chỉ cótín hiệu bậntừ đầu dâybên kia.

Khi cô vừa mới gọi, Tô Linh liền nghe thấy rất rõ ràng tiếng điện thoại của CốNhư Hạ đổ chuông, và từ âm lượng của tiếng nhạc chuông, có vẻ như điện thoạiđang ở chỗ cửa.

Tô Linh nghiến răng và bước về phía trước, cúi người xuống, đưa tay ra đỡ đầuCố Như Hạ, sau đó bế cô ấy lên.

Chương 45

***

Mặc dù Tô Linh không phải là dân chuyên nghiệp, nhưng cô vẫn có thể nhận rarằng thứ được lắp đặt ở góc phòng có gắn đồng hồ bấm giờ là một quả bom.

Máu rỉ ra từ lỗ đ·ạ·n trên cánh tay cô rơi xuống mặt đất..

Tô Linh chỉ cần hoạt động nhẹ, cơ thể cô sẽ cảm thấy mệt mỏi hơn, vết thươngdo đ·ạ·n bắn trên vai trái đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến lực nắm của cô.

Cô vẫn còn ở trong căn phòng mà cô ngất đi.

Bình thường, hành động vừa rồi đối với Tô Linh sẽ không mất sức nhiều nhưvậy.

Bộ dạng hiện tại của Tưởng Mộ Lăng không còn chỉnh chu như khi Thẩm TửKiêu nhìn thấy vài ngày trước, khuôn mặt của cô ấy có chút hốc hác và đôi môicó chút nứt nẻ.

Tưởng Mộ Lăng hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Tưởng Hách sẽ cử người đặt bomtrongtòanhànơiTôLinhvà nhữngngườikhácsống,trongngày hômnay.”

Đó là âm thanh của xe lăn đang di chuyển. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, cảm giác mệt mỏi vẫn còn.Chiềucaocủatầngmườihaikhiếnmọingườidễdàngrútlui.

Thẩm Tử Kiêu: “Có chuyện gì vậy?”

Đúnglúcnày,TằngKhảVânnổsúng.

Suy nghĩ của Tô Linh dần dần buông lỏng, một vòng xoáy màu đen tựa hồ xuấthiện ở trước mắt cô, sau đó dần dần mở rộng, thậm chí thân thể của cô cũng bắtđầu mất đi sức lực.

Cánh cửa đã bị Tằng Khả Vân khóa lại, và dường như có thứ gì đó đã được gàivào khe cửa.

TôLinhcaumày,đivềphíaphòngkhách.

Cô gồng người lên và nhìn xung quanh.

Thang máy đi lên hết tầng này đến tầng khác, con số dần dần tăng lên, đến khicon số chỉ đến số mười hai cuối cùng nó mớidừng lại.

Nóiđếnđây,côtadừnglạimộtchút,nụcườidầnbiếnmất,giơtaylên:“Mauđivàophòng này.”

Tưởng Mộ Lăng ôm lấy cánh tay mình, cảm xúc trong mắt giống như sóng biểndâng trào, hồi lâu không nói nên lời.

TôLinhnhắmmắtlạitrongbagiây,sauđótừtừmởra,đưatayramởcửasổ.Cô xoay người lại và ngồi lên bệ cửa sổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng bây giờ cơn sốt nhẹ buổi sáng đã bắt đầu tấy lên, cũng không biết là dothuốc mê hay là bị sốt, đầu óc cô lúc này rất mơ hồ.

Tự mình tìm đến cửa, cũng tiết kiệm không ít rắc rối.

Tằng Khả Vân dừng lại trước cửa phòng ngủ, ánh mắt cô ta sắc lạnh.

Điều hòa không khí trong văn phòng rất tốt.

Đôi mắt của Thẩm Tử Kiêu tối sầm ngay khi những lời này được thốt ra.Anh biết đó là ai.

TôLinhsửngsốtmộtlúc,sauđócaumày,cẩnthậntìmkiếmnơiphátraâmthanh.

Thẩm Tử Kiêu nói xong, nhưng Tưởng Mộ Lăng lại trở nên im lặng.

Giọng nói của Tằng Khả Vân bình tĩnh đến mức ớn lạnh: “Thật đáng tiếc, tôi đãhứa với anh ấy rằng tôi sẽ cứu mạng cô, nhưng ai biết rằng vận may của cô lạitồi tệ như vậy?”

Tằng Khả Vân đẩy xe lăn dừng lại trước mặt Tô Linh, sau đó đưa tay lấy mộtchiếc khăn từ trong túi ra, bịt miệng và mũi cô.

Mặc dù vết thương trên vai không làm cô c·h·ế·t được nhưng cơn đau cứ truyềnlên dây thần kinh não khiến mỗi cử động của Tô Linh trở nên vô cùng khókhăn.

Cô xoa xoa hai thái dương, đây cửa muốn sang nhà bên cạnh hỏi xem Cố NhưHạ có thuốc không.

Phía sau gáy cô ấy có vết máu và còn sưng lên, có vẻ là bị v*t c*ng đập vào.

Chỉ còn một giờ nữa, cô không thể ở trong nhà chờ cứu viện, bởi vì nếu khôngcó người phát hiện, hoặc không đến kịp thời, cô chỉ còn cách ngồi chờ c·h·ế·t.

Loại bệnh nhẹ này nếu uống thuốc kịp thời, ngủ một giấc là có thể khỏi bệnh.Nhưng Tô Linh vừa chuyển nhà khá vội vàng nên không mang theo thuốc cảmđếnđây.

Cửa vừa mở ra, cô liền nhìn thấy điện thoại của Cố Như Hạ nằm ngay trướccửa, trên màn hình xuất hiện vết nứt giống như bị rớt xuống.

Mùi hăng hắc bốc lên, làm cho ý thức của Tô Linh trở nên mơ hồ.

Cô ta cụp mắt xuống, khẽ nhìn người trước mặt, sau một lúc lâu im lặng, độtnhiên cười lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45