Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 40

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40


Hạ Chí Thịnh mở tệp tài liệu trước mặt ra, lạnh giọng hỏi: “Cô còn muốn nói gìnữa?”

Chương 40

“Nếu như thầy không phải là thầy của Thẩm Tử Kiêu, tôi sẽ không bình tĩnhcùngthầy nói chuyện nhưvậy.”

Còn về phía Thiệu Quý Phương, với tư cách là kẻ g·i·ế·t người, bà ta không thểtiết lộ bất kỳ thông tin nào.

Tô Linh: “Tôi muốn anh ấy thoát khỏi quá khứ đó, tôi không muốn sự hi sinhcủađồng đội trởthành gông cùmcủa anh ấy.”

Tô Linh không e dè mà nhìn thẳng vào mắt Hạ Chí Thịnh, nhưng ông lại hơiquay mặt đi, tránh khỏi ánh mắt của cô.

Một lúc sau, con ngươi của Tô Linh đột nhiên co rút lại.

Tự trách bản thân và chọn cách tự sát?

KhicảnhsátLýnóiđếnviệcnày,anhtadừnglạimộtchút,sauđónhìnvàomắtcủa Tô Linh và nói: “Nhưng trông cô có vẻ không quá ngạc nhiên.”

Tô Linh nhướng mi, dùng đôi mắt ngấn nước lặng lẽ nhìn Hạ Chí Thịnh, mộtlúc sau cô hít sâu một hơi rồi nhẹ giọng nói, giọng điệu mang theo chút run rẩy:“Mà tôi chỉ muốn Thẩm Tử Kiêu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

cụ nào.

CảnhsátLýnóiđếnđây,hơidừnglạimộtchútrồilắcđầu:“Thithểkhôngchỉchết trong tư thế kỳ lạ mà bên cạnh thư tuyệt mệnh còn có ký hiệu.”

Có vẻ như cuộc tranh cãi vừa xong với Hạ Chí Thịnh đã ảnh hưởng đến tâmtrạng của Tô Linh, hơn nữa ngay từ đầu cô đã có chút không vui vì chuyện củaDu Nhất Đồng.

Kiêu, cô đã khiến cậu ấy ngày càng yếu đuối hơn và không đủ năng lực, mà tôichính là dạy cậu ấy làm thế nào để đối mặt với khó khăn.”

Không có mối liên hệ nào giữa các nạn nhân, điều duy nhất giống nhau là họđều là những người có tài sản, địa vị gia đình hoặc xã hội nhất định.

Hạ Chí Thịnh không hề nghĩ đến việc người học trò từ trước đến nay đều nghelời của mình, giờ đây lại có thể làm trái lại lời ông.

Tô Linh đưa tay lên sờ mặt, cảm xúc trong mắt cô đột nhiên trở nên lạnh lùng,tronggiọngnóicũngkhôngcócảmxúcgì:“ViệcmẹtôichứngkiếnThiệuQuýPhương g·i·ế·t người, tôi đã đoán được một chút. Mặc dù tôi rất ngạc nhiên khiDu Nhất Đồng c·h·ế·t, nhưng việc đó không đáng để tôi quan tâm.”

Nghĩđếnđây,TôLinhcaumàylại.

Cảnh sát Lý chợt cảm thấy mình giống như một bóng đèn nhấp nháy mấykilowatt, lúc này toàn thân sáng rực rỡ.

Hạ Chí Thịnh sau khi nghe Tô Linh nói xong liền sửng sốt một lúc lâu, ông hơidichuyểnđầungóntay,sauđótừtừrúttaylại,nhưngvẫnimlặngkhôngnóigì.

Bởivìnhiệmvụcuốicùngcủađộisóisănchínhlàpháhỏngkếhoạchnày,vàngười đứng đầu của Kế hoạch Nhện Độc cũng đã bị chính tay anh bắn c·h·ế·t.

Ông ấy gần như không có hiểu biết gì về tâm lý học, trong nhiều năm qua ôngchỉ quan tâm đến việc làm thế nào để huấn luyện ra những quân nhân xuất sắcnhất mà thôi.

Hạ Chí Thịnh chỉ bước vài bước đã đi tới trước mặt Tô Linh, ngón trỏ của ônggần như ấn vào sống mũi cô: “Tô Linh, cô mới thực sự là người hại Thẩm Tử

Camera hành trình hôm bố mẹ cô xảy ra tai nạn đều bị che lại.

Tô Linh ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi có phải nói nhảm hay không trong lòngthầy là rõ nhất.”

Mặc dù cảnh sát Lý không đi vào, nhưng nhìn vào thái độ của mọi người, anhcũng có chút hiểu được tình huống. Anh ta có thể nhìn ra tâm trạng của ThẩmTử Kiêu lúc này không tốt, vì thế cũng không nhắc đến tình hình bên trong màchỉ ho khan một tiếng rồi đổi chủ đề.

“LàthưcủamẹTôLinhgửichocôấy,vàbàấyviếtrằngđãchứngkiếncảnhbàThiệu Quý Phương g·i·ế·t ông nội Tô Linh.”

Khi cảnh sát thông báo cho Tô Linh, cô đã nhìn thấy những gì Du Nhất Đồng đểlại từ cảnh sát Lý.

Cảnh sát Lý mở thư mục, cau mày nói: “Vừa rồi chúng tôi đã nhận được báo án,một người phụ nữ tên là Du Hiểu Đồng được hàng xóm phát hiện là đã chếttrong vườn hoa của khu dân cư, nghi ngờ là tự sát.”

Trongkhoảngthờigiandàinhưvậy,DuNhấtĐồngcóthểcoilàđãhômưagọigió, sống đạp lên cái c·h·ế·t của Lâm Hiểu Như, hợp tác với Thiệu Quý Phương,chẳng hề nhìn ra chút tự trách nào.

Tô Linh nói đến đây thì hơi dừng lại, cô hơi nhướng mi một chút, rồi nghiêmtúc nói: “Tôi sẽ không kiềm chế cảm xúc gì cả, dùng giọng điệu sắc bén nhấtmàchỉ trích và chấtvấn thầy.”

Sự tồn tại của bức di thư này dường như nhằm để nói với cảnh sát về lý do củavụ g·i·ế·t người.

Màvàolúcnày,điệnthoạicủacôrunglên,ngaysauđócómộttinnhắngửitới.Thẩm Tử Kiêu đứng ngay cạnh Tô Linh nên đã hỏi cô: “Ai gửi tin nhắn vậy?”

Tô Linh cười nhẹ: “Thầy có thực sự hiểu về mức độ nghiêm trọng của bệnh tâmlý không? Thầy có biết rằng phương pháp điều trị sai có thể g**t ch*t một bệnhnhân hay không?”

Thẩm Tử Kiêu đưa tài liệu đang cầm cho cảnh sát Lý, sau đó đi đến gần TôLinh, hạ mắt quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Hạ Chí Thịnh đưa tay đập bàn một cái: “Ăn nói hàm hồ.”

“Không, thứ thầy muốn chính là một thứ vũ khí sắc bén.”

Sau khi kiểm tra tử thi và hiện trường vụ án, các điều tra viên và bác sĩ pháp yđã nhanh chóng đưa ra kết luận.

Đúnglúcnày,TôLinhđẩycửavănphòngcủaHạChíThịnhvàbướcrangoài.

Anh buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay Tô Linh, sau đó xoay người đi rangoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô ấy có thể nhận ra rõ ràng rằng hình ảnh thu nhỏ chính là chiếc xe mà bố mẹcô đã ngồi khi xảy ra tai nạn.

Anh ta lấy ra một tệp tài liệu trong cặp rồi đưa cho Thẩm Tử Kiêu: “Đó là mộtcon nhện đơn giản được vẽ bằng bút đỏ, sau khi so sánh chúng tôi phát hiện rarằng chi tiết này trùng hợp với một vụ án g·i·ế·t người liên hoàn ở nước ngoài vàomấy năm trước, bên cạnh người c·h·ế·t đều có hình con nhện.”

Nhưngbiểutượngnàytheolýmànóiđángnhẽkhôngthểxuấthiệntạiđây.

DuNhấtĐồngrõràngkhôngthựcsựviếtbứcdithưnày.

Cảnh sát Lý khẽ gật đầu: “Chỉ tìm thấy dấu vân tay của bà Du Hiểu Đồng trêndao găm, và sau khi điều tra thì không thấy kẻ khả nghi nào trong khoảng thờigiannày, chỉ là …”

Khi cảnh sát Lý nói đến đây, lắc đầu thở dài: “Chỉ là lá thư này chắc chắn sẽkhôngcóuyh**pgì,dùsaocũngđãlâunhưvậy,cũngchỉlàmộtphíanóimàthôi, không có cách nào chứng thực được Thiệu Quý Phương đã g·i·ế·t người.”

Cách thức g·i·ế·t người của họ cực kỳ tàn nhẫn, và dấu vết này sẽ được để lại cạnhbên nạn nhân.

Tô Linh không hề có chút đồng tình nào với người đã gián tiếp gây ra cái chếtcủa mẹ mình.

ThẩmTửKiêukhôngtrảlờimàchỉsiếtchặtmảnhgiấy.Ký hiệu này anh ấy rất quen thuộc.

Bên cạnh đó, Lâm Hiểu Như cũng đã c·h·ế·t.

Trênmặtcôhiệnlênchútmệtmỏi.

Tô Linh hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi xoay người, đi đến trước mặt Hạ ChíThịnh rồi dừng bước.

Hạ Chí Thịnh nghe vậy, ngón tay khẽ run lên, sau đó đột nhiên đóng tập tài liệutrước mặt lại, đập bàn nói: “Cô thì biết cái gì? Cô kêu tôi hại cậu ấy sao? Cậu ấylàhọc tròcủa tôi,đương nhiên làvì tôimuốn tốt chocậu ấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trườnghợpnàykhôngthểlàtựsát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô ấy vừa nói vừa cụp mắt xuống mở email ra.

Một trong những kế hoạch quan trọng nhất của tổ chức kh*ng b* hồi đó.Thi thoảng, họ sẽ lên kế hoạch và tạo ra một vụ g·i·ế·t người.

Cảnh sát Lý: “Theo như trong bức di thư của Du Nhất Đồng, bà ấy đã bán bứcthư này cho Thiệu Quý Phương để lấy tiền, điều này đã gián tiếp gây ra cái chếtcủa mẹ Tô Linh, khiến cho bà ta rất dằn vặt, vì vậy bà ta đã chọn cách tự tử saumột thời gian dài tự trách mình.”

Hạ Chí Thịnh trầm mặc không nói gì.

Dù là đánh giá từ góc độ hay độ sâu của vết đâm của con dao găm, thì Du NhấtĐồngcũngkhôngthể tạoravếtthương nhưvậymàkhông sửdụngbấtkỳ công

Nhưng cô vẫn luôn nghi ngờ rằng việc đó là do có người cố tình làm chứ khôngphải là một sự cố.

Thẩm Tử Kiêu chăm chú nhìn Tô Linh một lúc rồi nói: “Được.”

TôLinhnhànnhạtnói:“Thầysẽhạichếtanhấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng khi Tô Linh ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của Thẩm Tử Kiêu, cô vẫnnở nụ cười nhẹ và làm động tác trấn an: “Em nghĩ em đã nói chuyện khá lịch sựđấy.”

Anh ta ho khan một tiếng, tỏ vẻ uy nghiêm: “Lần này chúng tôi gọi Tô Linh tới,chủyếu là hỗ trợđiều tra vụ ánnày.”

Nghe thấy tên của Tô Linh, Thẩm Tử Kiêu từ trong hồi ức trở về thực tại, anhngước mắt lên hỏi: “Liên quan gì?”

Cảnh sát Lý: “Đầu tiên, Tô Linh là người cuối cùng mà Du Nhất Đồng liên hệtrước khi c·h·ế·t, thứ hai, bức di thư cùng với một bức thư khác đi kèm đều liênquan đến Tô Linh.”

Nhưvậy,côđãđoánđúng.

Khi Tô Linh nói chuyện, cô còn không thể hiện ra chút cảm xúc nào trên gươngmặt. Từng câu từng chữ cô nói ra đều nhẹ nhàng, chậm rãi, không hề có chúttức giận hay sự thù địch nào.

Hạ Chí Thịnh không nghĩ bệnh tâm lý là một điều nghiêm trọng, vì họ cũng sẽkhôngphátsốt,ốmhaynhiễmtrùng.Trongmắtông,đóchỉlàácmộngđốivớinhững người không đủ dũng khí mà thôi.

Có một video không có tiêu đề trong email và không thể mở nó trong khi videođang được tải xuống, nhưng Tô Linh có thể mơ hồ nhìn thấy một cái gì đó quenthuộc từ hình ảnh thu nhỏ.

Thẩm Tử Kiêu nghe cô nói liền cười, sau đó anh ấy nói rất nghiêm túc: “Cảmơn em.”

Tô Linh lùi về phía sau một bước, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

Hạ Chí Thịnh giật mình sửng sốt, sau một lúc im lặng, dường như toàn thân ôngtrở nên không còn chút sức lực nào: “Tôi muốn cho Thẩm Tử Kiêu trở về trạngtháitrước kia của cậu ấy.”

***

ThẩmTửKiêukhẽnhíumày:“Trongthưviếtgì?”

Du Nhất Đồng tuyệt đối không thể nói cho người khác biết.

Tô Linh lắc đầu: “Em không biết, đó là một tài khoản em chưa từng thấy baogiờ.”

Cảnh sát Lý nhìn cái cau mày của Thẩm Tử Kiêu, thở dài và tiếp tục: “Nhưng lýdochúngtôi gọiTô Linhđến làvì ngườichếtcó liênquan đếncô ấy.”

Ông im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Tô Linh sau đó hừ lạnh một tiếng rồiquay người trở về bàn làm việc ngồi xuống.

“Sao?”

“Nghi ngờ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảnh sát Lý: “Anh Thẩm, anh có muốn biết vụ án vừa xảy ra không?”ThẩmTửKiêudựavào ghế,giơtayxoa haibêntháidươngrồi gậtđầu.

Nói xong, Tô Linh cúi chào Hạ Chí Thịnh rồi xoay người đi về phía cánh cửa,khônghề quan tâmđến biểu cảmcủa ông ấy.

Sau khi lặp lại nội dung của bức di thư của Du Nhất Đồng, cảnh sát Lý mímmôi, cười chế giễu rồi đóng tập tài liệu lại.

Tô Linh hiển nhiên nhìn ra Hạ Chí Thịnh đang nghĩ gì, cô ấy hơi mím môi,chậm rãi nói: “Tôi nghĩ thầy nên tìm hiểu một chút về vấn đề này từ một bác sĩtâm lý, và mong rằng thầy đừng làm tổn thương anh ấy dưới danh nghĩa điều trịnữa.”

Chỉlàcôtòmòtạisaongoàicôracòncóngườibiếtchuyệnnày,tìnhnguyệngiết Du Nhất Đồng vì mẹ của mình.

Khi Tô Linh nói đến đây, cô hơi dừng lại, mí mắt có chút run run, rồi chậm rãinói:“Nhưngchínhthầylàngườikhiếnanhấyphảinhớlạiđoạnkýứcđóhếtlần này đến lần khác, dùng quá khứ ấy buộc anh ấy phải tham gia hành động lầnnày,biếnanh ấythànhmột vũkhí trongtaythầy.”

Rõ ràng, hung thủ dường như không quá để tâm đến việc biến hiện trường trônggiống một vụ tự sát hơn.

“Ký hiệu gì?”

Cảnh sát Lý nói đến đây, vươn tay sờ cằm có chút khó hiểu: “Nếu đó thực sự làmột vụ án g·i·ế·t người tại sao lại làm vậy? Sắp xếp hiện trường như một vụ tự sátthì tại sao còn để lại dấu vết này?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40